Huyền năng Thượng Đế

Hoàn Hương
     14.12.2013

góc nhỏ: tác giả dùng chữ Huyền năng thay vì Quyền năng.

 
   
   

Năm 1976 anh D. trong lúc đi tìm mua sách cũ để bán lại, tình cờ gặp tôi và trở thành bạn bè thân thiết cho đến ngày anh mất.

Anh mời tôi đến nhà chơí và giới thiệu chị D., lúc đó tôi mới biết chị mắc một chứng bệnh kỳ lạ kéo dài 4, 5 năm nay vẫn còn. Trước 30-4-75 gia đình anh chị ở Huế, chị D. được đưa đi chữa trị rất nhiều bác sĩ kể cả bác sĩ quân đội Mỹ đóng tại Huế. Chị uống đủ loại trụ sinh, kháng sinh nhưng ngón cẳng cái vẫn không cầm được sự chảy mủ. Rồi chị di tản vào Saigon mang theo căn bệnh và hai chân bị liệt, nhưng tinh thần rất lạc quan.

Khi tôi hỏi chị có tin Thượng đế không. Chị lanh lẹ cho biết chị là gia đình Phật tử, việc tin tưởng Trời Phật đã ăn sâu vào xương tuỷ từ lúc nhỏ. Lúc nào chị cũng niệm Phật.

Tôi hỏi có bao giờ chị nghe nói Subud chưa. Chị bảo chưa. Khi biết chị rất thích đọc sách đạo, hôm sau tôi đem cho chị mượn tập san Subud đóng bộ.

Khoảng một tuần sau tôi ghé lại, chị mừng rở ngồi bật dậy trên chiếc ghế bố.  Chị nói rất nhanh: 'Anh Tống tôi muốn vào Subud, anh giúp tôi nhe'.

Tôi hỏi lý do gì khiến chị có ý định đó. Chị cho biết chị rất thích những chứng nghiệm mà các hội viên Subud tự thuật.

Tôi nói mục đích của Subud là hoàn thiện con người cũng giống như các tôn giáo. Chỉ khác nhau ở phương pháp thực hành. Các tôn giáo cần có một ông thầy là con người, một quyển kinh sách có chữ, các đệ tử phải bắt chước y lời thầy dạy, và học bằng tâm trí.

Trong Subud ông thầy là Thượng đế vô hình, kinh sách thì vô tự, người Subud được học bằng vô ngôn, và học bởi linh hồn của mình. Ai muốn theo cũng được, không phân biệt tôn giáo, tín ngưởng, không phân biệt sắc tộc màu da, nhưng phải trên 17 tuổi và không mắc bệnh thần kinh.

Khi gặp bác Lê là phụ tá nữ, sau một buổi nói chuyện bác đồng ý sắp xếp buổi khai mở ngay, không qua thời gian dự bị.

Sau đây là lời chị D. kể lại sau buổi khai mở.

- Bác Lê bảo tôi chống cặp nạng đứng dựa vách tường, sau khi nghe bác đọc Lời Huấn Từ của Bapak xong. Bác bảo tôi nhắm mắt lại, Latihan bắt đầu.

Ngay tức thì tôi cảm thấy như có một dòng điện từ đỉnh đầu chạy dần xuống mình, rồi chạy đến ngón chân bệnh của tôi và dòng điện diễn ra liên tục. Cho đến khi bác nói Latihan chấm dứt, thì hiện tượng trên cũng chấm dứt.

Anh biết không ngón chân mắc bệnh chảy mủ suốt mấy năm trời qua, bao nhiêu bác sĩ, bao nhiêu thuốc chữa không lành, thế mà chỉ nửa giờ Latihan tôi đã được Huyền năng Thượng đế chữa lành thật kỳ diệu.

Hai tháng sau đó chị đã bỏ luôn hai cây nạn, đi bình thường nhưng còn hơi yếu.

Ba tháng sau ngày vợ khai mở anh D. xin vào Subud. Chỉ tiếc một điều là sau khi vượt biên qua Mỹ vợ chồng anh đã rời Subud.

 
 
  © 2014 Góc Nhỏ