Bà thầy bói

Sophie Liên
    9.2.2011

 
   
   

Lúc còn ở Việt Nam, mình là cô giáo ở 1 trường mẫu giáo.

Vào một buổi sáng như thường lệ, mình đứng ngay cổng trường để đón trẻ, sắp đến giờ đóng cửa để chuẩn bị cho trẻ tập thể dục, bỗng nhiên một cô giáo, dạy ở một trường khác, cũng trực thuộc cùng một ban giám hiệu, (chị cũng là người Subud tên là Minh, do mình giới thiệu vào), dẫn đến một bà già khoảng 50 tuổi. Chị nói với mình:

- " Liên ơi ! bà này là bà thầy bói, bả cứ đòi muốn coi bói cho Liên !"

Mình ngạc nhiên nói:

- " Tui đâu quen biết gì bả, mà tui cũng có bao giờ kêu coi bói đâu mà chị nói gì kỳ vậy!"

Chị Minh nói:

- " Bà này đều coi cho các cô hết rồi, ai cũng nói đúng lắm! Bả nói còn một người chưa coi mà bả muốn coi ???"

Mình lại càng ngạc nhiên và từ chối không muốn coi! Và bà thây bói này còn nói:

- "Cô không coi , tui đứng đây hoài!"

Lạ chưa kìa! Và mình vừa nói vừa từ từ đóng cửa trường để cho bả đừng phiền:

- "Đến giờ trẻ tập thể dục rồi, xin lỗi nha!"

Đến trưa, tới giờ trả trẻ, mình mở cổng, thấy bà lù lù đứng đó rồi, mà không có chị Minh! Không biết chị Minh với các cô ở điếm này có sắp đặt không, mà khi mình vừa mở cổng, mấy cô mời bà thầy bói vào, 1 cô thì chạy đi mua mấy điếu thuốc, nhang và kẹo bánh... Mình hỏi làm gì vậy ! mấy cô nói mua lễ để bà thầy xem bói đó chị! Mình thấy thật khó chiụ, nhưng cũng hơi tò mò coi xem sao! Sau khi các cô trả trẻ hết. Đóng cửa trường. Lúc đó điểm bên này, tất cả gồm 6 người, kể cả bà thầy bói, vào 1 phòng học dưới nhà, các cô đốt nhang, châm điếu thuốc, mình khó chịu mùi khói thuốc, yêu cầu tắt ngay, nếu muốn coi cho mình! Bà thầy và các cô đều ngồi bệt xuống nền nhà (vì sàn nhà lúc nào cũng được lau sạch cho trẻ chơi !). Bà thầy bói, ngồi đối diện với mình, lúc đó, mình chỉ biết thanh tịnh và theo thói quen hay niệm Hồng Danh "Phật A Di Đà", tự nhiên Latihan xuống đột xuất, mình nhìn ngay mặt bà thầy bói! Và bà thầy bói với cặp mắt đang lim dim, chợt mở mắt hỏi mình đọc thần chú gì vậy, mình ngạc nhiên lắm, nhưng lúc đó mình vẫn lặng thinh mà tâm thanh tịnh lắm. Tự nhiên, bà thầy bói đổi giọng the thé nói như giọng trẻ con:

- "Ta xuống đây cứu nhân độ thế!....."

Các cô nghe vậy cứ chắp tay lạy lia chia, mình tức cười qúa, nhưng tự nhiên nghiêm giọng hỏi:

- "Ai nói chuyện với tui đây?"

- "Dạ, Dũng đây...". Vẫn với cái giọng the thé (xin lỗi có tên trùng với một vị, mình xin đổi tên, e hiểu lầm!).

- "... Dũng xuống đây để cứu nhân độ thế..."

Và nói huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất và hội Long Hoa gì gì đó... các cô giáo ngạc nhiên cứ trố mắt ra ... Mình bèn quát lên:

- " Nói năng gì lung tung vậy! Cứu nhân độ thế mà kêu người ta mua thuốc hút, bánh kẹo hả!"

Với giọng có vẻ sờ sợ:

- "Dạ... dạ.. không có....Dũng đâu có biểu mua, tại mấy cổ mua"

Lúc đó mình thấy mất thì giờ qúa, bèn nói:

. "Thôi đi về đi, đừng làm phiền tui "

- "Dạ, dạ Dũng về, nhưng cho Dũng ra công viên đá banh chút nha". Mình lại quát nữa:

- "Về mau, còn đi đá banh phá làng phá xóm hả, nếu không nghe, tui bắt qùy đó!"

- "Dạ.. dạ để Dũng đi...."

Sau đó, bà thầy bói đứng dậy, và như người ngơ ngác, các cô hỏi bả có sao không? Bà nói hơi mệt chút , nhưng không sao và có vài cô dúi tiền cho bà thầy bói, mình xin chào và ra về.

Mấy ngày sau là ngày hàng tháng họp tập thể của trường như thường lệ, khi các cô gặp nhau, chị Minh và các cô hỏi mình:

- "Chị Liên, sao kỳ ghê, từ lúc bà thầy bói qua coi chị Liên, bây giờ mọi người muốn coi, bả nói bả đâu biết gì đâu mà coi, mà trước đó, nhà ai có chuyện gì hoặc mất mát đồ đạc, đều nhờ bả coi và chỉ đúng nơi mất và người lấy!!!".

Mình chỉ nói là do mấy chị kêu coi, mình đâu muốn đâu và có các cô cũng có ngồi đó thấy hết rồi đó.

Sau này, khi qua đây, mình cũng gặp vài trường hợp na ná mà với người khác màu da... cũng vui vui, do Ơn Trên thương, nhờ Latihan đều đặn và thanh tịnh, vững tin vào Thượng Đế Toàn Năng Duy Nhất, biết được tí ti chút chút của những cái đã qua, nên thấy cũng thú vị lắm....

 
     
 
  © 2010 Góc Nhỏ