Sudarto

Haris Smart viết
   Minh Thần
dịch

 

Sudarto & Bapak

 
   

Giáng Sinh 1974 tôi đến Cilandak lần đầu. Tôi không biết mình trông chờ đuợc gì. Nguời duy nhất đã có thể kể tất cả những điều mạch lạc về Cilandak là một bà bạn đang ở đó một vài năm truớc đó.

Chị cho tôi hay nơi đó có một ao nuôi vịt rộng lớn giữa khu vực mình ở, và việc làm chánh yếu suốt ngày của mình là cố ngăn chặn một nguời đàn bà điên khùng trần truồng lao thân vào ao.

Lúc tôi đến thì ao nuôi vịt không còn nữa, nhưng về một phương diện nào đó thì điều đó cũng không kém kì cục hơn những gì mà bà bạn tôi đã thuật lại.

Tinh trạng tôi rất tồi tệ khi mình đến Cilandak. Đời tôi thật tàn tạ. Vợ tôi đã bỏ tôi tháng 7 năm đó mang theo đứa bé gái mới sinh đến một quốc gia khác. Tôi vẫn còn cuồng nhiệt yêu thương cả hai, và khao khát đuợc đoàn tụ với họ.

Đến một lúc nào đó tôi phải viết đầy đủ về cuộc viếng thăm Cilandak lần đầu của mình. Đó là một nơi tươi đẹp, tâm linh, một sự đối diện thâm sâu, đôi khi mất yên ổn với bản ngã. Đó cũng là sự vui thú, nỗi đau buồn, nỗi cô đon, sự chán chuờng khổ não, một hài kịch hiển nhiên của đời nguời. Đến một lúc nào đó tôi phải viết đầy đủ nhưng hiện giờ thì muốn tập trung vào sự giao tiếp với Mas Sudarto Martohudojo hiến nhiên là một trong những phụ tá đuợc yêu chuộng và kính trọng nhất.

Hồi đó không có nhiều nguời nuớc ngoài ở nơi khu vực của Subud, và như đã nói, hầu như lúc nào tôi cũng thấy mình cô đơn kinh khủng, không bạn bè, ăn không rỗi nghề và chán chuờng. 

Nguời Nam Dương có vẻ khó hiểu. Những nguời xa xứ đến đây thuờng trực cư trú đôi khi ân cần và hiếu khách nhưng thuờng thì tỏ vẻ lãnh đạm. Tôi có thể hiểu đuợc tại sao lại vậy. Họ phải sống cuộc đời cúa họ, và ta không thế trách họ về việc tạo một khoáng cách giữa chính họ với những “nguời khách” khiến phát chán thuờng xuyên đến với nhừng cơn thanh lọc mà họ phái chịu đựng.

Nhưng hồi đó tôi thấy mình bị ruồng bỏ và đáng khinh. Tôi nhớ có lần mình đã cắt cỏ cho ai đó, và lấy làm mừng đuợc cơ hội đó, vì nó cho mình có chuyện gì đó để làm, khiến mình cám thấy là kẻ hữu dụng.

Đồng thời tôi chưa có nhiều kinh nghiệm và trong lòng đang chảy máu vì mất vợ.

Tôi vẫn còn muốn chạy trốn sự chán chuờng khó diễn tả đuợc của khu vực Subud, để đến Bali hay đi thám hiểm Java, nhưng tôi cũng biết điều đó không nên làm. Tôi biết mình sẽ phải ở Cilandak để trải qua tất cả những gì phải trải qua.

Đến thăm Sudarto

Hầu như cách giải trí duy nhất trong khu vực Subud là đến thăm Sudarto. Tôi hay đuợc buổi chiều, nếu cửa nhà của Sudarto đuợc mở, tôi có thể đến thăm ông. Nếu cửa không mở, tôi không nên đến.

Ban đêm khi ông tiếp khách, ta có thể vào và ông thuờng đang ngồi coi TV. Hồi đó chương trình TV Jakarta thật đáng chán, thú vui của ban đêm chỉ là những phim trinh thám trắng đen của Mỹ. Những phim hoạt hình Mickey Mouse trắng den cũng là cao điểm cúa tuần lễ.

[Sudarto motioned you to a chair and you sat there watching the TV. Perhaps some other lost souls - it was almost always men who visited Sudarto - would enter and tentatively and occupy other chairs. Sudarto was always most hospitable, offering cool drinks and kretek cigarettes which he himself also smoked.]

Sudarto mời khách ngồi trên một chiếc ghế, và khách ngồi đó coi TV. Có thể một vài linh hồn lạc loài khác - hầu hết những nguời đến thăm Sudato là phái nam - cũng sẽ buớc vào và ngập ngừng ngồi trên những chiếc ghế khác. Sudarto luôn rất hiếu khách, mời khách những thức uống mát lạnh và những điếu thuốc kretek mà chính ông cũng hút.

Tới một lúc nào đó ông tắt TV và chúng tôi thuờng ngồi yên lặng trong một lúc, rồi một “phiên họp” bắt đầu, có thể với Sudarto là nguời mở màn, có thể với một trong những nguời khách đặt một câu hỏi.

Tất nhiên mọi nguời đều biết hai sở trường của Sudarto là tính dục và việc cho hay mình là loại thú vật nào, đặc biệt điều thứ hai luôn là một nguồn giải trí và vui thú.

Nhà của Sudarto tạo cho cơ hội đuợc tiêu khiển, nhưng tất nhiên cũng còn hơn thế nữa. Đó là sự sang suốt tâm linh, niềm an ủi và sự trợ giúp cho những kẻ bị thương trên đuờng. Đó là sự ấm cúng, thân thiện, lòng khoan dung, sự chấp nhận hoàn toàn và tình thương.

Mái nhà bị dột

Suharto ở một căn nhà thật cũ. Mái nhà thì bị dẹp móp. Khi mưa nuớc tuôn trào qua mái nhà. Những nguời hầu thuờng chạy đến với những chiếc túi làm bằng chất dẻo và những đồ đựng đủ màu sắc và hình thù, để đặt những thứ đó duới dòng nuớc đang chảy. Sudarto vẫn tiếp tục coi TV, hay nói chuyện, hay trả lời những câu hỏi, hoàn toàn bình thản.

(Sau này tất nhiên Sudarto có một căn nhà mới, một trong ba căn thuộc dãy nhà những phụ tá khác của Bapak là Prio và Brodjo)

Những lời khuyên của Sudarto về hôn nhân

- “Các bạn phải hiểu đuợc cái ý nghia về lễ ban thánh thể của hôn nhân là điều không chỉ ở đây” – ông chỉ vào háng mình - “nhưng cũng ở đây”.

Một cánh tay đưa lên cao mà bàn tay thì nắm chặt lại.

- “Các bạn phải tỏ vẻ cuờng kiện. Khi đến, các bạn như cánh cửa đuợc mở. Nếu nguời đàn ông đến truớc, nguời đàn bà vào nguời đàn ông, nhưng nếu nguời đàn bà đến truớc, nguời đàn ông sẽ vào nguời đàn bà.” (1)

(Một bà bạn mà tôi kể điều đó cho nghe, đã hỏi: “Nhưng nếu cả hai đều đến thì sao?”)

Tôi không thể bước vào

Một đêm nọ, cửa nhà Sudarto được mở, nhưng tôi không thể bước vào. Tôi cảm thấy một bàn tay vô hình đẩy mình đi chỗ khác.

Sau này khi đứng trên hiên nhà, tôi gặp David và Hanafi. Họ đã nhận thấy một điều y hệt như tôi. Cả ba đều hỏi nhau.

- “Cả anh cũng vậy?”

Hạn chế viếng thăm

Ta phải hạn chế đến thăm viếng Sudarto. Dù có mong muốn đến đâu đi nữa, ta biết mình không thể dến đó mỗi đêm.

Vật gia bảo

Một đêm nọ sau khi coi TV xong nơi nhà Sudarto thì tới lúc câu chuyện tạm lắng. Sudarto hỏi chúng tôi có muốn xem “vật gia bảo” cúa nhà ông không.

Ông hỏi chúng tôi một cách thật lịch sự và tế nhị để thăm dò, như có ý tạo cơ hội cho chúng tôi từ chối nếu muốn. Như thế ông hoàn toàn không bực mình, nếu chúng tôi đáp: “Không, không chút nào, chúng tôi không thích coi thứ vật gia bảo quê mùa cũ kĩ của ông.”

Tất nhiên chúng tôi là những ké nghèo túng về tâm linh và tình cám. Chúng tôi là những kẻ bị thương tích trên đường. Chúng tôi không còn gì nữa mà được gia ơn. Thậm chí chúng tôi còn mang ơn vì được phép vào nhà ông; được coi vật gia bảo của ông thì quá mức rồi. Tuy thế, ông vẫn cho chúng tôi cơ hội từ chối. Ông không thừa nhận bất cứ gì.

Ông đưa cho chúng tôi coi một cây keris khắc chạm đẹp đẽ và một lọ nhỏ bé lạnh ngắt bằng thủy tinh, với những trang trí bằng vàng mà ông nội ông thường đem theo, trong đó chứa thức uống, khi đi thăm quốc vương Jogjakarta.

Sâu và hẹp hay rộng và nông

Một người tên John đến khu vực Subud, một nhân vật trầm lặng, rụt rè, dễ xúc động, hiển nhiên là đã “trải qua điều gì đó”, lại thêm một linh hồn lạc loài.

Sau một vài ngày chúng tôi quen biết nhau, và anh nói riêng với tôi mình đến Cilandak đế thay đổi tên gọi. Anh bắt tôi thề là phải giữ bí mật. Anh rất xúc động và đặt nhiều kì vọng ở sự thay đổi sắp tới.

Anh viết một bức thư cho Bapak.

Một vài ngày sau anh nhận được một cái tên là Herbert. Không biết như thế nào tin đó được loan truyền, và mọi người đến chúc mừng anh. Nhưng anh ngồi trên hiên nhà, chìm ngập trong thất vọng. Anh thù ghét cái tên mới đó. Anh ghê tởm cái tên Herbert hơn bất cứ cái tên nào khác trên trần gian.

Tôi hỏi: “Anh có đưa ra một danh sách gồm những tên này nọ cho Bapak?"

- “Có.”

- “Trong đó có cái tên Herbert?”

- “Có.”

- “Tại sao anh lại để cái tên đó vào, nếu anh ghét nó đến vậy?”

- “Tôi không biết, tôi không biết”, anh kêu van. “Tôi đã nghĩ nên để vào.”

- “Trong đó có cái tên mà anh muốn?”

- “Có, tôi muốn Harvey. Harvey là một tên cường tráng, có nam tính. Nó sẽ khiến tôi trở nên cường tráng, có nam tính.”

- “Cái tên đó có trong danh sách?”

- “Không.”

- “Tại sao không?”

- “Tôi không biết. Chỉ khi nhận được cái tên Herbert tôi mới thấy mình rất muốn có Harvey như thế nào.”

Anh tìm cách chịu đựng cái tên đó trong một ngày, rồi đến gặp Sudarto để nói rằng anh biết chắc cái tên mới đó không thích hợp với mình, và anh muốn xin Bapak cho mình cái tên khác.

Sudarto suy nghĩ về vấn đề đó và nói: “Là như thế này. Bạn có thể có một cái tên sâu và hẹp hay một cái tên rộng và nông.”

Hình như không có sự tùy chọn nào khiến hoàn toàn được mãn nguyện, và điều không rõ rệt là tên gọi nào tương ứng với loại nào. Ngoài ra, Herbert muốn có một cái tên vừa sâu vừa rộng. Cuối cùng anh nghe theo lời khuyên của Sudarto điều quan trọng là chữ đầu của tên gọi, và nếu thích cái tên Harvey thì anh cứ việc làm theo ý thích mà gọi mình là vậy, và việc này thì thật không cần phải làm phiền tới Bapak.

Harvey ngồi nơi hiên nhà, người tỏa ra sự cường tráng và nam tính, để nhận những lời chúc mừng của chúng tôi.

Trông ông khác hẳn

Một đêm nọ có một buổi selematan, Sudarto trông khác hẳn, đẹp trai, đạo mạo. Cái gì vậy? Ông mặc một bộ vét tông, tóc ông chải chuốt, thực vậy, nhưng có cái gì khác hơn. À, tôi biết rồi, ông đã để bộ răng vào.

Giải nghĩa một giấc mơ

Một buổi sang nọ tôi có một giấc mơ mãnh liệt.

Nó xảy ra lúc bình minh, lúc người ta nói là có những giấc mơ “đích thực”.

Phần đầu của giấc mơ tôi bước vào một tầng hầm dưới căn nhà cúa Bapak. Tôi cởi đồng hồ, cặp kính và đôi giầy ra, như để chuẩn bị tập latihan.

Phần thứ nhì của giấc mơ tôi bay trên một con đường qua một chiếc xe hơi mà tôi biết trong đó có vợ con mình. Tôi nghĩ mình sắp đoàn tụ với họ ở California.

Tôi đến yêu cầu Sudarto giải nghĩa giấc mơ cho mình. Tôi muốn mình tin đó là một giấc mơ báo trước sự đoàn tụ tốt đẹp với vợ mình.

Sudarto giải thích cho tôi những chi tiết trong giấc mơ. Chẳng hạn, ông giải thích không khí tượng trưng cho trí óc, trong khi nước thì tượng trưng cho cảm xúc. Vậy giấc mơ cho thấy trí óc tôi bị cảm xúc trấn áp.

Tôi có thể nói rằng Sudarto không nghĩ giấc mơ đó sẽ nhất thiết có nghĩa là tôi sẽ đoàn tụ với vợ con mình, và điều thực sự xảy ra là sau này tôi đến California để gặp họ, nhưng chúng tôi vĩnh viễn li thân, chứ không hòa giải được.

Sudarto, theo tôi nghĩ, luôn rất tử tế và thường thích giúp ta bằng cách khiến ta có một cảm giác tốt đẹp, thay vì khiến ta phải đối diện với một sự thật chỉ làm cho mình chán nản, chứ không đem đến một kết quả lạc quan nào.

Tôi nhớ được đọc đâu đó sau này Sudarto có khuyên một phụ tá điều quan trọng nhất về trắc nghiệm không nhất thiết là trả lời câu hỏi của ai đó, một điều có thể không làm được hay không thích đáng làm, mà tối thiểu là để cho họ ra về với một cảm xúc tốt đẹp, tối thiểu là để họ ra về mà cảm thấy tình trạng mình sẽ khá hơn cái tình trạng khi mình đến.

Đã có biết bao những buổi trắc nghiệm trong đó người ta ra về mà cảm thấy tình trạng mình tồi tệ hơn cái tình trạng khi mình đến.

Thật đáng buồn

Ngày rời Cilandak tôi đến gặp Sudarto tại văn phòng ông, để chào tạm biệt.

Tôi nói: “Tôi lên đường đêm nay. Tôi đến đây chỉ để chào ông, và cảm ơn ông về tất cả những gì ông đã giúp tôi trong lúc tôi ở đây.”

Ông nhìn tôi và bĩu môi: “Ôi thôi, thật đáng buồn, thật đáng buồn.”

Tôi thắc mắc tại sao ông lại nói như vậy. Có lẽ Bapak sắp có một buổi nói chuyện đêm nay, một buổi nói chuyện đặc biệt, trong đó những bí mật của vũ trụ sẽ được tiết lộ chỉ riêng cho tôi. Và bởi vì phải ra đi, nên tôi sẽ không được dự buổi nói chuyện đó.

- “Tại sao vậy, ông muốn nói gì vậy? Tại sao lại là điều đáng buồn, nếu tôi lên đường đêm nay?”

- “Chỉ là điều đáng buồn cho bất cứ ai phải rời Cilandak.”

Nừ Hoàng Nam Hải

Tuy sau này nhiều lần trở lại Cilandak, nhưng tôi không còn được tiếp chuyện nhiều với Sudarto nữa. Một phần là vì tôi không còn thấy cấp bách cần thiết nữa, phần khác là vì trong những năm sau đó, Sudarto hầu như là người khó đến gần được. Người ta nói rằng Bapak đã khuyên ông “nên tốp lại”. Có lẽ đã có những người quá ỷ lại nơi lời khuyên của ông, hay đã nâng ông lên cao thành một tôn sư.

Tuy thế, sự hiện diện của ông ở Cilandak vẫn còn đáng kể, và tôi còn nhớ tới một hay hai lần gặp ông. Tôi còn nhớ tới có lần ông kể cho nghe mình đã gặp như thế nào Nữ Hoàng Nam Hải, một nhân vật siêu nhiên của Java.

Ban đầu bà đến gặp ông, khi ông tập latihan chưa được bao lâu, cung cách bà thật kiêu ngạo và hống hách. (Ông biểu diễn điều đó, bằng cáchđứng hai tay đặt trên hông, trong một tư thế hung tợn.) Những lúc về sau đến gặp ông, cung cách bà trở nên bớt ngạo man hơn, và cuối cùng bà tỏ vẻ tôn sùng Sudarto. Điểm hấp dẫn của chuyện đó tất nhiên là nội tâm ông đã lớn lên sau nhiều năm tập latihan, khiến mình được nâng cao từ một chỗ thấp hơn bà, để trở thành một người ngang hàng với bà, và cuối cùng là cao hơn bà.

Một lần khác chúng tôi đang nói chuyện về kinh doanh, thì có ai đó hỏi rằng việc làm này có tốt hay không, nếu ta cầu nguyện cho kinh doanh được thành công. Sudarto đáp nếu cầu nguyện cho kinh doanh được thành công, thì mình chỉ giỏi cầu nguyện, không nhất thiết giỏi kinh doanh.

Theo tôi, một điều mà Sudarto đại diện cho là việc những truyền thống cổ xưa của Java vẫn còn đó, dễ tiếp xúc được dưới làn da tân tiến của Jakarta. Sudarto là người gốc Jogjakarta, một người thấm nhuần những truyền thống văn hóa và tôn giáo của thành thị đó. Ông là một trong những người khiến tôi thấy được ngay dưới làn da tân tiến của Jakarta - những quần áo theo Tây phương, những cao ốc văn phòng, những hơi khói của xe cộ - còn có một thế giới khác, một tính cách tâm linh hoàn toàn khác.

Một hình ảnh khác mà tôi còn giữ về Sudarto trong những năm cuối đời ông, là thấy ông đi làm nơi bên ngoài khu vực Subud, tay mang chiếc cặp bằng da.

Năm 1984 tôi bắt đầu viết một cuốn sách về Subud, dựa trên những sự phỏng vấn về những chứng nghiệm của nhiều người. Khoảng cuối thời kì đó, Sudarto đã có nhã ý cho tôi phỏng vấn ông, tuy ông đã trải qua một thời kì bệnh tật và vẫn chưa hoàn toàn được mạnh khỏe.

Tuy nói tiếng Anh rất khá, với sự khiêm tốn và nhũn nhặn đặc biệt của mình, ông yêu cầu sự có mặt của Sofyan Brugger, để giúp thông dịch, và có thể là trợ lực tinh thần.Tôi nể phục việc ông kĩ lưỡng và nghiêm trang trả lời những câu hỏi của tôi.

Ông là một con người tuyệt diệu. Đối với tôi ông là khuôn mẫu của sự nhã nhặn, tử tế, lòng mến thương và óc hài hước vui tươi. Tôi cảm thấy ông “không có một vết nhơ nào trong tâm hồn.” Tôi cảm thấy ông có thể chấp nhận mọi người, là người uyên bác, là khuôn mẫu của “tính coi nhẹ mọi sự.”

Phỏng vấn Sudarto

Đây là những gì ông cho tôi hay trong lúc phỏng vấn.

Tôi sinh ngày 29 tháng Giêng năm 1917. Hiện nay tôi 69 tuổi, và sang năm tôi được 70. Tôi sinh tại Jogja. Cha mẹ tôi đều là người gốc Jogja, và cha tôi là quan nhiếp chính (Bupati) của một trong những quận huyện tại đó. Tôi được cho ăn học tại một trường học Hà Lan, rồi tại một trường học quốc gia, và sau đó tôi làm nghề nhà giáo.

Tôi được khai mở tháng 8 năm 1934, khi được mười sáu tuổi và vẫn còn là học sinh. Khi Bapak tiếp nhận được một màn che trông như vàng, điều đó có năm người chứng kiến, Bapak phái một trong những người đó đến Jogja để truyền bá Subud. Nơi tập latihan gần nhà tôi, và tôi thường nghe những tiếng động của latihan. Một phụ tá gọi tôi đến nói: “Đừng lo gì hết. Nếu muốn tập chung với chúng tôi, ngày mai đến đây lúc bốn giờ.”

Sau đó tôi tập latihan với họ hai lần mỗi tuần. Tôi bắt đầu có nhiều chứng nghiệm. Chẳng hạn, đang ngồi trong phòng thì tôi chợt thấy có những sinh linh chạy từ nơi này qua nơi kia. Tôi hỏi phụ tá về việc đó nhưng họ chưa từng giải đáp được những câu hỏi của tôi. Chỉ khi gặp Bapak thì những thắc mắc của tôi mới được giải đáp. Bapak có nhã ý đặc biệt giúp tôi.

Sau khi vào Subud được bốn năm, tôi đến Semarang để gặp Bapak. Hồi đó tôi là nhà giáo, và là lúc nghỉ hè. Tôi có thể ở nhà dì tôi, và bà là một người bạn thân của Bapak.

Thiên hạ thường tụ tập ba lần mỗi tuần tại nhà Bapak để tập latihan. Đôi khi tôi trông thấy những sinh linh này nọ, đôi khi tôi trông thấy ánh sáng.

Một đêm nọ ở Jogja, một vài năm sau đó, Bapak đề nghị chúng tôi nên tập latihan lúc nửa đêm, không là trong phòng, mà là ngoài vườn. Tôi trông thấy một con chó lớn, lớn như con bò, và khi tôi kể điều đó cho Bapak hay, người nói: “Ồ, con rất may mắn, vì chó có nghĩa là lòng trung thành, và con có đức tính đó. Con sẽ trung thành theo Subud.” Điều đó chắc chắn là vậy, vì cho tới nay tôi vẫn còn là người Subud.”

Trước kia latihan khác với những gì xảy ra hiện nay. Có một thời khi thiên hạ tập latihan, tim họ ngưng đập, hơi thở họ ngưng hoạt động. Nhiều người thấy như vậy đã bỏ Subud, vì họ sợ chết. Bapak thấy như vậy là không thích đáng.

Sau này cùng với latihan là những giảng giải của Bapak. Sau đó nữa, khi Bapak đến Jakarta ở là một thành thị rất trí thức, nơi mọi ngượi luôn muốn biết “tại sao”, người đưa ra trắc nghiệm thêm vào đó. Vậy hiện nay chúng ta có latihan, những giảng giải vá trắc nghiệm. Thiên hạ lại muốn biết họ “nên làm gì”, và Bapak đưa ra kinh doanh. Nên hiện nay chúng ta có latihan, những giảng giải, trắc nghiệm và kinh doanh.

Trước kia Subud có tính chất tâm linh hơn hiện nay

Trước kia Subud có tính chất tâm linh hơn hiện nay. Đó là vì lúc tôi vào Subud, kinh tế được ổn định hơn bây giờ. Hiện nay thì tình trạng kinh tế tồi tệ đến nỗi chúng ta cũng phải nghĩ tới kinh doanh. Khi Bapak đến Jogja từ Semarang, chiến tranh đang xảy ra giũa người Hà Lan và phe Quốc Gia. Tinh hình nguy hiểm, nên Bapak và gia đình phải đi xuyên qua những khu rừng, vì đường xá có đầy binh lính.

Trên đường đi người đã trải qua nhiều điều hiểm nghèo. Chẳng hạn, người gặp trong rừng một kẻ tỏ lòng hiếu khách với mình. Té ra kẻ đó là một tướng cướp. Công an đã chưa từng tìm thấy nơi ẩn náu của hắn, vì phải đi khoảng một cây số xuyên qua sông để tới đó. Có lẽ nếu có một chiếc trực thăng thì có thể thấy nơi đó.

Khi tôi gặp Bapak, người chưa lấy vợ lần thứ nhì. Người nói với tôi mình cần phải một lần nữa lấy vợ vì hạnh phúc của con cái. Người đưa cho tôi coi một tấm hình người vợ tương lai của mình. Trông bà rất đẹp và sau này họ lấy nhau.

Cách Bapak tiếp cận kinh doanh

Ở Jogja Bapak kinh doanh này nọ, buôn bán này nọ. Có lần buôn bán kim cương, có lần buôn bán ngựa. Bất cứ lúc nào Bapak làm kinh doanh, mọi người đều vui vẻ. Bapak kiếm lời được, nhưng người mua cũng hài lòng về giá bán. Nếu người mua bị bắt buộc phải bán vì cần tiền, Bapak sẽ cho người mua nhiều hơn những gì mình yêu cầu. Đó là cách làm kinh doanh của Subud.

Rồi Bapak làm thủ quỹ cho một đảng phái Hồi giáo. Khi người làm thủ quỹ, tiền bạc vô ào ào, và họ có thể mua nhiều thứ. Nhưng rồi Bapak tiếp nhận mình phải làm việc đầy đủ thời gian cho Thượng Đế, và người đã bỏ công ăn việc làm của mình. Và thiên hạ đem tới cho người bất cứ những gì mình cần, thức ăn và vân vân.

Trong cuộc chiến giành độc lập, tất cả các trường học đều đóng cửa; không thể làm nghề thầy giảo, nên tôi đến Jogja ở, và ban đầu làm việc cho chính quyền Jogja, kế đến thì trở thành phó giám đốc của một cơ sở ấn loát lớn. Bapak đề nghị tôi nhập ngũ, và tôi làm việc trong đơn vị báo chí và quảng cáo. Khi tôi ở Jogja, Subud được chính thức ghi nhận là một tổ chức. Tôi giúp thảo văn kiện gồm những nguyên lí cho hiến pháp.

Sau này Bapak đến Jakarta ở và người yêu cầu tôi cũng tới đó. Tôi làm nghề thầu khoán, và xây cất được ba mươi căn nhà và một vài cửa tiệm. Tôi rất linh động trong công ăn việc làm. Nếu đã được huấn luyện thành nhà giáo, mình có thể làm được nhiều chuyện. Mình biết cách tổ chức và giao thiệp với thiên hạ.

Ở Jogja Bapak thường nói rằng Thượng Đế sẽ cho chúng tôi một mảnh đất. Sẽ có một phòng tập latihan đẹp đẽ, và Bapak thường nói: “Đấy, Darto, Bapak đã trông thấy căn nhà của con.” Khi chúng tôi đến Jakarta, tất cả những điều đó đã thành sự thật, chúng tôi mua mảnh đất đó ở Cilandak trong năm 1957.

Không thể thù ghét

Tôi làm việc trong văn phòng tâm linh, để giải đáp những thắc mắc của hội viên. Tôi tiếp tục có nhiều chứng nghiệm. Tôi viết về những điều đó cho những sách báo Subud, khoảng 30 hay 35 bài. Nhưng sau đó Bapak bảo tôi đừng viết nữa, vì những người không là người Subud có thể bị nguy hại khi đọc. 

Tôi cho bạn một thí dụ về một trong những điều tôi đã viết. Có lần hình như mọi người đều tỏ vẻ ghét tôi. Bất cứ nơi nào tôi đến, mọi người đều ghét tôi. Hình như ngay cả mẹ tôi cũng ghét tôi.

Tôi hỏi Bapak tại sao lại vậy. Người bảo tôi tự mình coi nó ra sao với trắc nghiệm. Tôi nhận thấy có những dơ bẩn thoát ra khỏi trái tim mình. Trước kia thì những cái đó tạo thành một khối với trái tim mình, nhưng bây giờ thì bị tách rời. Đó chỉ là một quá trình, nhưng trong khi nó xảy ra, thiên hạ nhận thức được những dơ bẩn đó và không ưa tôi. Kể từ đó, tôi nhận thấy mình không thể thù ghét bất cứ ai.

Mình sẽ chết lúc 24 tuổi

Trước khi tôi vào Subud, một ông thầy bói đã nói với mẹ tôi là tôi sẽ chết lúc 24 tuổi. Khi tôi đến tuổi đó, ba mẹ tôi rất buồn phiền, vì họ nghĩ rằng tôi sắp chết. Một đêm nọ tôi tập latihan ở nhà, và nằm mơ thấy mình chết. Ông thầy bói đã nói đúng, nhưng chỉ trong giấc mơ.

Bapak nói rằng nếu tôi đã không vào Subud, thì có thể ông thầy bói đã nói đúng, nhưng vì tôi đã thành tín và chân thành theo tập latihan để phó thác cho Thượng Đế, nên bản chất tôi đã thay đổi.

Bapak có lần nói rằng Subud vẫn còn gặp khó khăn cho tới năm 2000. Hiện nay chung quanh chúng ta đều là sức mạnh ma vương, nhưng sau năm 2000 không khí sẽ thay đổi. Người tiếp nhận được trong một linh ảnh là Thượng Đế sẽ thanh lọc thế giới cho tới lúc đó. Do đó mà chúng ta có những vụ động đất, những cơn bão lụt và giông tố. Nhưng sau năm 2000 tình trạng Subud sẽ rất tốt đẹp, vì sự che chở chung quanh Subud sẽ được khai phá. Lúc đó thì chung quanh Subud đều có sự che chở. Hiện nay đúng là lúc chúng ta phụng thờ Thượng Đế , vì chung quanh chúng ta có rất nhiều cám dỗ.

Những tình cảnh của hôn nhân

Nơi văn phòng Subud tôi thường trả lời nhiều bức thư của hội viên về quan hệ vợ chồng. Tôi viết một bài báo về bốn trạng thái của hôn nhân, để tránh cho người ta khỏi phải viết nhiều câu hỏi. Điệu kiện thứ nhất của hôn nhân là từ trái tim tới trái tim. Điều này thuộc trình độ vật chất. Để có sự hòa thuận trong tình cảnh đó, đôi bên phải giúp đỡ nhau, khuyên bảo nhau và thương yêu nhau.

Sau đó tình cảnh trở nên thâm sâu hơn, từ cảm xúc tới cảm xúc. Điều này thuộc trình độ thực vật. Và bản chất của thực vật là gì? Bản chất của thực vật là tính ich kỉ. Vì thực vật không thể chuyển động, nếu có hai loại thực vật tại cùng một nơi, chúng sẽ tranh đua nhau vì thức ăn và ánh sáng, cho tới khi một bên thắng bên kia. Nếu vẫn còn có bản chất của tình thương nơi trình độ đó, thì điều mình tính toán không là những gì mình muốn, mà là những gì cả đôi bên muốn, và nếu có một đứa con, thì đó là những gì cả ba người muốn. Điều đó phải bao gồm cả ba người.

Kế đến là từ nội cảm tới nội cảm. Điều này liên quan tới trình độ thú vật. Đặc điểm của trình độ thú vật là có một mục đích hay mục tiêu. Chẳng hạn, Thượng Đế đã ban phước cho con nai khiến nó có những chân cẳng nhỏ bé để có thể mau lẹ chạy trốn loài cọp. Khi đạt tới trình độ đó, mình phải làm việc chung với nhau vì một lí tưởng chung, cho tới khi không còn tính ich kỉ nữa.

Nếu sau đó đạt được trình độ từ linh hồn tới linh hồn - trình độ con người - những ý nghĩ của mình sẽ là những ý nghĩ của nàng, và ý muốn của nàng sẽ là ý muốn của mình.

Quá nhỏ bé để có thể làm được

Có lần Bapak vắng mặt và người bảo tôi hồi đáp tất cả các bức thư. Tôi ngạc nhiên là mình có thể hồi đáp một cách nhanh chóng và trực tiếp. Những gì cần phải nói thì có ngay trong đầu óc. Tôi biết cái khả năng đó không là của mình. Tôi nghĩ nó phải là của Bapak nơi mình. Khi người trở về, tôi vui mừng được trả lại công việc đó cho người. Tôi biết mình quá nhỏ bé để có thể làm được. Sau đó tôi đau ốm trong ba tuần, hoàn toàn kiệt sức.

Có lần khi chúng tôi còn ở Jogja, Bapak có nhã ý kêu bà Ratu Kidul đến, Nữ Hoàng Nam Hải. Bapak hỏi thái độ của bà đối với tôi ra sao. Bà đứng khoanh tay, trông rất hung tợn và ngạo mạn. Bapak nói: “Coi chừng, Mas Darto, quyền lực của bà rất lớn.” Hai hay ba năm sau, người lại kêu bà đến, bà quỳ trên đầu gối trước mặt tôi, để tỏ lòng kính trọng. Lần thứ ba bà ngồi xuống, và lần thứ tư bà hôn bàn chân tôi. Bapak nói: “Bây giờ con có thể đến Jakarta. Con đã đủ sức mạnh.”

Những chứng nghiệm tâm linh

Jakarta là nơi có nhiều cám dỗ, nhưng tôi đã vượt qua được tất cả. Hồi đó tôi trông thấy nhiều điều. Có lần trong một đêm nọ, tôi trông thấy bốn chiếc quan tài đi ngang qua trên không trung. Ngày hôm sau tôi được tin có bốn người đã chết nơi làng mạc kế cạnh.

Ngày trước đó môt hội viên Subud đến khóc lóc gặp tôi, vì người cha anh, một người quê ở Solo, bị đau ốm. Anh xin tôi giúp anh. Khi tịnh tâm, tôi trông thấy hình ảnh người cha anh bị những sinh linh này nọ vây quanh. Điều này ứng với những gì Bapak đã nói là nếu muốn trợ giúp một người đau ốm, mình phải chờ đợi cho tới khi trông thấy được rõ rệt những sinh linh khiến bị đau ốm. Nếu mình có thể trông thấy chúng rõ rệt, chúng sẽ bỏ đi.

Trước khi lập gia đình, tôi có nhiều chứng nghiệm. Sau khi lấy vợ, hình như đời sống tâm linh của tôi không còn nữa. Tôi hỏi Bapak tại sao lại vậy. Bapak nói: “Trước kia con có thể làm nhiều điều, nhưng chỉ có mình con. Sau khi lấy vợ thì có một nơi chốn trong trái tim con cho chân ngã của vợ con. Các con không chỉ là một người đàn ông và đàn bà, các con là một con người duy nhất. Khi chỉ có mình con, con chưa thể nói mình là tâm linh.”

Con trai tôi có một bản chất cao hơn tôi

Thượng Đế ban phước cho tôi được môt con trai có chân ngã cao hơn của tôi. Khi giao hợp với vợ, tôi cảm thấy bản thân mình được nâng cao lên trên bản chất mình. Rồi tôi trở lại với bản ngã của chính mình. Và cũng như vậy với đứa con thứ hai, thứ ba và vân vân của tôi. Những đứa con của tôi sẽ như một bức thang để tôi trèo lên cao hơn.

Hai hay ba lần những hội viên Subud phái nữ đã nói với tôi họ nằm mơ thấy mình giao hợp với tôi. Bapak nói với tôi: “Điều đó xảy ra là vì người nữ đó hoạt động tích cực trong Subud, nhưng người chồng thì chưa. Thượng Đế đã dùng con. Sau này người chồng cũng sẽ được nâng cao.” Tất nhiên điều đó chỉ xảy trong giấc mơ, chứ không trong thực tế.

Một vài năm trước đó, Bapak kêu tôi đến văn phòng người và nói: “Con đã phục vụ cho Bapak được 8 năm ở Jogja và 27 năm ở Jakarta, tổng cộng là 35 năm, Bapak cảm thấy như vậy là đủ rồi, bây giờ thì Bapak cho con tiền về hưu.”

Nhưng tôi thì thấy mình phải làm việc trở lại. Tôi bị đau ốm, khi không còn làm việc nữa, vì cái trí óc tích cực hoạt động trước đây của tôi không còn gì để làm nữa. Vậy hiện nay tôi phải đi làm để cho trí óc mình hoạt động.

Ý nghĩa tên gọi mình

Tên bạn là gì? Harris? Cái tên đó là của một người thích tự đứng trên bàn chân mình. Bạn không dễ bị ảnh hưởng bởi gia đình và bạn bè mình. Bạn không thích tuân theo lệnh người khác; nếu đó không là những điều hợp lí và đúng đắn, bạn sẽ không nghe theo. Đó là đặc điểm của tất cả những tên bắt đầu với “H”.

Những bài viết của Sudarto

Tuy Sudarto không còn bên cạnh chúng ta nữa, nhưng chúng ta vẫn còn nhớ tới ông, và chúng ta vẫn còn những bài báo ông viết về những chứng nghiệm của mình trong những số báo đầu tiên của Pewarta.

Theo tôi, những bài viết đó hồi đó đã gây ra nhiều cuộc tranh luận, và có người đã cảm thấy không nên cho đăng, vì đó là những điều có mùi vị “yêu thuật”. Nếu tôi nhớ không lầm, John Bennett, hay một nhân vật có thẩm quyền nào khác, phải cho đăng một bức thư (bằng cách trích dẫn Bapak?) để biện minh cho những bài viết của Sudarto.

Tất nhiên, sự thật là ta có thể hiểu không đúng cách những bài viết của Sudarto, bị đầu độc vì những chứng nghiệm tâm linh kì diệu mà ông thuật lại, hay có ý khao khát được những chứng nghiệm tương tự.

Nhưng đối với tôi những bài viết đó luôn là nguồn cảm hứng. Đọc về những chứng nghiệm của những người khác, tôi thấy là một điều hay. Điều đó làm cho sự hiểu biết về latihan, về những gì xảy ra cho người khác của tôi được rộng lớn thêm. Hay những chứng nghiệm và hiểu biết sâu sắc mà Sudarto mô tả, thực sự là những dấu hiệu chứng tỏ mình phát triển về con đường tâm linh? Con đường của chúng ta có thể khác hẳn nhau, nhưng nghe kể lại những chứng nghiệm đó cũng là nguồn cảm hứng vâ khiến phấn khởi.

Tất nhiên có những chứng nghiệm kì diệu như chuyện chăn gối với vợ mình mà ông tả thuật lại: “Mọi nơi chung quanh chúng tôi, bất cứ nơi đâu chúng tôi nhìn, chúng tôi đều thấy những loại hoa khác nhau tỏa ra một mùi thơm phưng phức, còn những ngôi sao thì có vẻ như rất gần chúng tôi.”

Một chuyên gia về tính dục

Sudarto được coi là “một chuyên gia về tính dục”, và nhiều người hỏi ý kiến ông về chuyện đó. Có rất nhiều những điều liên quan tới tính dục trong những bài viết của ông. Ông là một trường hợp thật hay về việc nhận thức được trong tâm linh tính chất thiêng liêng của tính dục mà lại có thể nói chuyện về việc đó một cách thẳng thắn, không phiền phức và vui tươi hài hước. 

Điều khiến tôi nể phục Sudarto là cách ông kết hợp tâm linh với thực tế. Thiên hạ thường nghĩ rằng tâm linh là chuyện hão huyền, không liên quan tới thực tế của đời sống hằng ngày. Sudarto cho thấy không có sự phân biệt. Chuyện ông kể về một người đàn ông đến hỏi ý kiến ông vì mình không thể làm cho bà xã mình mãn nguyện, là chuyện thực tế hết cỡ. Hiển nhiên những gì Sudarto phát hiện được qua trắc nghiệm cũng y như những gì giới y sĩ hiện nay gọi là “G-spot” (2).

Bị mọi người ghét bỏ

Nhưng một trong những chuyện cảm động nhất của Sudarto, một chuyện tôi thường nhớ lại, là chuyện ông bị mọi người ghét bỏ như thế nào trong suốt một năm, ngay cả vợ ông, mẹ ông cũng ghét bỏ ông.

Những lúc khó khăn trong đời mình, khi tôi thấy người ta không ưa thích mình, mình bị ruồng bỏ, hay bị đối xử thậm tệ, thì đó là là một niềm an ủi rất lớn đối với tôi, nếu tôi nhớ lại câu chuyện đó của Sudarto. Nếu một người có một linh hồn hiền lành, ân cần, nhún nhường như ông, đã phải trãi qua một điều như vậy, thì chắc chắn tôi cũng sẽ làm được, tuy phải vác bất cứ một cây thánh giá nhỏ bé nào. (3)

Để có thể thực hiện được những gì mình tiếp nhận trong latihan kedjiwaan Subud, bạn nên hành động thận trọng hơn. Nếu sự tiếp nhận chưa được khá rõ rệt, và mình vẫn còn thấy hoang mang, thì điều tốt hơn là chờ đợi cho tới khi được rõ rệt và hợp lí, bởi vì nếu sự tiếp nhận trái ngược với những giới luật của tôn giáo, với luật pháp hay phong tục, mà bạn lại làm theo, thì điều này sẽ chỉ khiến cho có thêm lầm lỗi.

Tôi lấy một thí dụ:

1. Một hội viên tiếp nhận được trong latihan mình phải đi một chuyến xe lửa quanh Java. Sự chỉ dẫn đó chỉ liên quan tới THỰC CHẤT, vì lúc đó anh ta không có tiền, tình trạng sức khỏe không được tốt, và anh không thể bỏ công an việc làm.

2. Ba tháng sau cũng người hội viên đó tiếp nhận được một chỉ dẫn y như vậy, nhưng lần này thì tình cảnh khác hẳn; sức khỏe anh khá hơn, anh có đầy đủ tiền bạc, nhưng anh lại không thể bỏ công việc làm thầy giáo của mình.

3. Sau hai hay ba tháng nữa, cũng người hội viên đó tiếp nhận được một chỉ dẫn y như vậy, và lúc đó thì anh có đầy đủ tiền bạc, sức khỏe không có vấn đề gì, anh có thể không dạy học, vì là lúc nghỉ hè.

4. Nếu người hội viên đó thực hiện sự chỉ dẫn đó trong lúc đó, và tâm trí anh hỗ trợ cho việc làm đó, thì sự chỉ dẫn trở thành thực tế.

Do cái thí dụ đó, ta ý thức được một sự chỉ dẫn đích thực là điều phải đáp ứng bốn điều kiến căn bản:

Thực chất
Thời gian
Nhân vật
Thực tế

Nếu ta nhớ lại rằng dạ dày của con người thì không to lắm, và trong đó mà chứa một chén thức ăn hay nhiều hơn, thì như vậy là đủ rồi. Nhưng trong trường hợp bạn, hình như có một sức mạnh nào đó ảnh hưởng tới quá trình an uống của bạn. Thế nên, tôi đề nghị bạn nên theo cách ăn uống được tôn giáo quy định, chẳng hạn như bằng cách cầu nguyện trước khi ăn. Mục đích của việc đó là để ngăn cản không cho những sức mạnh khác xen vào việc ăn uống của mình. Để bạn hiểu rõ hơn, tôi lấy một thí dụ.

Nếu trong lúc ăn uống mà đầu óc bạn ở đâu đâu đó, thì điều này nghĩa là có một sức mạnh nào khác đang ăn những đồ ăn của bạn, bằng cách dùng cơ thể bạn. Như vậy thì lòng nhân từ của Thượng Đế đã bị cái sức mạnh ngoại lai đó lợi dụng. Tôi mong rằng lời khuyên này sẽ giúp bạn bớt ăn uống nhiều.

Bằng cách tập latihan chung, với nhóm, điều này như việc gom góp lại nhiều “cây nến“, khiến cho có nhiều ánh sáng và sức mạnh hơn lúc tập latihan một mình. Tất cả những ai tham gia tập latihan nhóm đều cảm thấy latihan mạnh hơn khi tập một mình..

Một khía cạnh khác của việc tập latihan chung là điều được gọi “cho và lấy“. Trong lúc tập latihan nhóm, một người nào không tốt mạnh về một lĩnh vực nào, có thể nhận của một hội viên khác, và ngược lại. Nếu có nhiều hơn trong một lĩnh vực khác, người này có thể cho người kia.

Ai luôn thích tập latihan một mình thì sẽ bỏ mất cơ hội nhận được những an huệ được tích lũy trong nhóm. Tôi thông cảm việc những người muốn đạt được nhũng tiêu chuẩn cao trong đời sống cao thì lại thường đi ra ngoài mục tiêu đó. Những cám dỗ thì có đủ loại: đến thất thường, lười biếng, buồn chán v.v…

Về thủ dâm tôi xin được giải thích điếu sau đây:

Như bạn đã biết, thủ dâm là một việc làm không được tôn giáo cho phép. Vì nó làm cho sức khỏe bị náo loạn và phá hoại thần kinh. Thông thường, lúc xuất tinh, trí óc ngưng hoạt động, hay trí óc tràn trề cảm xúc sung sướng. Nhưng trường hợp của thủ dâm thì không là vậy. Vì làm điều đó trong lúc tập trung tư tưởng vào một ngượi đàn bà, và điều này thì trái với tự nhiên, đi ngược lại sự hoạt động của thần kinh, nên ta trở nên uể oải, không được tươi tỉnh, và thường thì có một thái độ không hoàn toàn đầy sự sống. Thực ra, Thượng Đế đã tạo ra một cách thông thường để không có dư thừa tinh dich, và đó là nằm mơ (mộng tinh)

__________________

(1) câu này có vẻ bí hiểm. Nguyên văn tiếng Anh: “When you come, you are like an open door. If the man comes first, the woman enters into him, but if the woman comes first, the man will enter her."

(2) Muốn hiểu rõ thế nào la “G-spot“, các bạn có thể tra cứu trong Internet. Đại khái đó là biết chỗ khiến nàng cực kì…sung sướng. Tất nhiên vì hạnh phúc gia đình.

(3) Tác giả bài này là Haris Smart. Những bài về những chứng nghiệm của ông Sudarto bác đã Cừ dịch ra tiếng Việt và được đăng trong nội san Subud trước đây. Dưới đây là một số những bức thư giải đáp những thắc mắc của hội viên được lưu giữ của Sudarto.

 
     
 
  © 2013 Góc Nhỏ