Sự cản trở của sức mạnh hạ đẳng

Liêm Khiết Haryanto Trương
   
Chicago 12.2007

 
   
   

Vì sức mạnh hạ đẳng luôn tìm cách ngăn trở con người tiến gần đến Thượng Đế, nếu không thì sức mạnh hạ đẳng sẽ mất đi sự khống chế và kiểm soát con người… nói điều nầy vì tôi đã trải qua một kinh nghiệm gần như vậy .

Chuyện là mấy đứa em tôi ở xa chỗ tập latihan hơn tôi nếu đi tập em tôi phải lái xe hơn 2 tiếng mới tới chỗ tập, hồi trước thì hay đi, nhưng sau thấy mất nhiều thì giờ quá nên không đi nữa mà chỉ tập ở nhà. Đây là chuyện đã xảy ra trong gia đình tôi, ngẫm nghĩ lại thấy cũng nên chia sẻ với anh chị em để cùng hỗ trợ lẫn nhau trên con đường trở về nơi mà tất cả anh chị em mình xuất phát…

…Hồi mẹ tôi còn sống (81 tuổi), việc tập latihan ở hội Subud đối với mẹ tôi là tuỳ thuộc vào mấy anh em tôi, khi nào mấy đứa con rảnh thì chở mẹ đi tập chung, chuyện xem có vẻ dễ dàng lắm... nhưng… vì khi có gia đình, phần lớn đều ở riêng và chọn chỗ ở… hơi gần nơi làm việc cho tiện vấn đề di chuyển hàng ngày, do đó khi đi tập latihan thì lại trái đường nên việc đưa đón mẹ tôi cũng trở thành vấn đề.

Lại nữa, mấy đứa em tôi cũng ở xa hơn tôi khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa nên việc đến hội để tập latihan là cả vấn đề thời gian phải tính, vì đi tới hội phải lái xe gần 2 tiếng đồng hồ, đến hội nghỉ ngơi và tập xong mất khoảng 1 tiếng, lái xe về mất thêm 2 tiếng nữa, tổng cộng khoảng 5 giờ đồng hồ, do đó các em tôi đã ngưng không đến hội nữa mà chỉ tập ở nhà cho đỡ mất thì giờ và có thêm chút thì giờ với gia đình.

Tôi, may mắn vì học được bài học khó quên là "quyết chí đi tập latihan đều", không có lý do gì để tôi biện minh là tạm nghỉ tập bữa nay hay bữa tới (tuy là không phải luôn luôn được như vậy)…. do đó, khi cái trí đã định là quyết tâm để tập rồi thì không thấy còn lý do gì để lỡ mất buổi tập latihan cả.

Bài học nầy là nhờ anh Quý Hùng (Thường Nhân), vào kỳ hội nghị Subud ở Spokane (1997), hai anh em ở gần phòng nhau cùng một nhà trọ, một buổi chiều nọ, anh có nói với tôi như sau:

- Liêm Khiết ơi, tôi bây giờ phải đi tập đều và thường xuyên chứ không được lơ là nữa…

Tôi lấy làm ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh nói vậy, tôi vẫn tưởng anh tập đều chứ ?

Anh cười nói:

- Cũng có, nhưng không đều, và vì tôi vừa nói chuyện với bác Hardjono FM, thấy bác ấy vui vẻ, tôi xin bác cho tôi bắt mạch để xem sao, vì tôi đang tự tìm hiểu và nghiên cứu về đông y, được bác ấy bằng lòng cho, tôi bắt mạch. Sau lúc bắt mạch xong, tôi rất lấy làm ngạc nhiên vì với sự nghiên cứu và tìm hiểu của tôi thì chuyện lạ là mạch của bác rất tốt như mạch con nít... trong khi bác đã có tuổi khá cao… vì thế tôi đã hỏi bác là: Bác có bí quyết gì hay dùng thuốc gì mà mạch của bác tốt quá vậy?

Bác Hardjono cười vui vẻ:

- Tôi thì chẳng có bí quyết gì, mà cũng chẳng dùng thuốc gì cả, chỉ có tập latihan hai lần một tuần đều đều không bỏ sót, dù cho thời tiết có nóng lạnh, mưa bão gió tuyết hay gì gì tôi cũng tập đều, thế thôi, hà hà….

Nghe được điều nầy, đối với tôi như là "một bài học quí giá" nhớ mãi không bao giờ quên…

Gần Giáng Sinh 2002, trời mùa đông lạnh lẻo, đứa em gái ở Forida về thăm nhà, và muốn tất cả gia đình đi lên hội tập, tất cả mấy đứa em đều đồng ý để đi tập chung.

Tôi mừng quá, vì cả nhà đi tập thật là ân phước vô cùng.

Đứa em gái ở xa nhất lái xe đi ngang qua chỗ đứa em ở gần tôi, ghé rước đi chung, rồi 2 chị em lái xe tới tôi để bỏ xe ở nhà tôi rồi đi chung với tôi trong 1 chiếc xe van cho tiện.

Sau khi rước đứa em, xe đi được khoảng hơn nửa giờ, tôi nhận được điện thoại gọi cho hay xe bị xẹp bánh, tôi liền nói em tôi rán lái xe ghé vào một khu thương mại gần đó, tôi sẽ đến giúp cho, nói xong tôi lật đật lấy vài món đồ cần thiết đem theo rồi lái xe đến chỗ xe hư, thấy 2 đứa em tôi ngồi đợi trong xe. Tôi loay hoay 1 hồi để bơm xe vì nghĩ là xe bị mất hơi vì trời quá lạnh, nhưng xem lại cho kỹ thì thấy xe bị đinh khá lớn ở bên hông vỏ bánh xe sau. Định thay bánh xe tạm thời, thì bánh xe cũng hết hơi. Không làm gì được cả, trời lạnh buốt (quá lạnh hơn bình thường) chịu thua, tôi nói em tôi rán lái xe theo về nhà tôi, rồi tính sau.

Về đến nhà Liêm Khiết, bỏ xe bị hư bánh đó lại, tất cả vào xe van của tôi, trong xe có 3 em gái, vợ, mẹ Liêm Khiết (lúc đó còn sống) và 1 đứa cháu gái (con của Lan). Tất cả là 7 người.

Tôi lái tới nhà hội, trên đường đi trò chuyện với nhau, tôi nói:

- Thấy chưa, mấy em ít khi đi tập, bây giờ đi chung, thì sức mạnh hạ đẳng nó sợ mất quyền kiểm soát của nó đối với mấy em nên gây ra sự khó khăn, rắc rối, cản trở phiền phức như vậy đó để làm nản chí người muốn đi sùng bái Thượng Đế Toàn Năng, vì nếu mấy em đi đều thì sức mạnh hạ đẳng phải thua.

Mọi người cười đồng ý. Đến nơi tập, sau khi tập xong, nói chuyện và chào hỏi mọi người, cả nhà tôi cùng ra về trên chiếc xe van của tôi.

Trên đường về, đang chạy gần vào xa lộ, thì chiếc xe van của tôi bỗng dưng mất điện, máy giảm tốc lực, tôi nói:

- "Bộ sức mạnh hạ đắng muốn cản trở hay thử thách nữa hay sao?“

Đúng y như vậy, vì thấy xe chạy không được bình thường, tôi rán lết tới nhà đứa em trai gần đó, khoảng 2 cây số, chuyện lạ là vừa tới trước cửa nhà đứa em, xe hoàn toàn chết máy, đèn tắt, quạt ngưng chạy, mở máy lại không thấy gì… không làm gì được cả.

Kêu cửa đứa em, đứa em nầy là dân cơ khí, làm cho hãng xe Honda, ra kiểm soát lại máy rồi nói, xe hết bình điện không làm gì được liền bây giờ và cũng khuya quá rồi (gần 12 giờ đêm) ngoài ra tôi còn phải lái xe hơn 1 tiếng nữa nên nó nói với tôi:

- "Thôi anh lấy tạm xe của em chở chị và mấy em về phía nhà anh, còn mẹ thì em sẽ chở về sau vì không cùng đường. Còn xe của anh thì cứ để lại đây, mai em coi lại cho chắc ăn. "

Sau đó tất cả đều lên chiếc xe mượn tạm của đứa em, tôi lái về nhà, trên xe mọi người thắc mắc là tại sao lại xảy ra như vậy, chuyện bể bánh xe rất ít khi xảy ra và chuyện xe tôi bị hư một cách ngộ nghỉnh (chưa bao giờ xảy ra như vậy), lựa đúng hôm đó để hư, mà chỗ hư xe ở đúng vào chỗ có phương tiện chuyển tiếp, nếu hư lưng chừng ngoài xa lộ thì chỉ có nước khóc thôi, trong khi ngoài trời đêm hôm đó lạnh vô cùng…

Về nhà trước khi chia tay với mấy đứa em, tôi nói:

- Mấy em thấy chưa, khi mình không đủ tâm quyết chí đi tập, thì sức mạnh hạ đẳng sẽ gây ra mọi điều để cản trở, làm mình nản lòng và bỏ cuộc vì cái tâm và trí yếu đuối của con người (phần đông là như vậy)… Vậy mấy em hãy nên nhớ luôn luôn âm thầm cầu nguyện, giữ sự tiếp xúc với quyền năng của Thượng Đế, đừng để bị gián đoạn hay quên lãng vì cuộc sống hàng ngày hoặc những xáo trộn xảy ra một cách vô chừng, rán tập như vậy.

Nếu mình quyết tâm, quyết chí, cho dù có gì xảy ra mình cũng đi tập, thì sức mạnh hạ đẳng sẽ chịu thua khi nó biết sự quyết tâm sắt đá của mình.

Đó là 2 lời khuyên của tôi cho mấy đứa em tôi sau cái kinh nghiệm thử thách nầy.

 
     
 
  © 2007 Góc Nhỏ