Salzburg quê hương Mozart

Margono Lê Văn Tấn
   
Wien 4.2007

 
   
   

Ngày lễ Phục sinh ở Wien học sinh được nghỉ 10 ngày, hai đứa tôi lấy ít ngày nghỉ ở nhà chơi với 2 đứa con. Thanh nỗi hứng bất tử cho ít đồ vào túi kéo, chất lên xe rồi trực chỉ hướng Salzburg, sau khi vào Internet đặt phòng khách sạn. Lần trước đi dự hội nghị ở Innsbruck có lái xe ngang qua đây, nhưng không ghé lại. Trên đường đi có cả anh Muliono Phương, chỉ dừng lại bên Mondsee (hồ Nguyệt Cầm) ở ven thành phố Salzburg. Cứ tạm coi như hồ Than thở thở than ở Đà Lạt, đẹp xấu ... ở tại lòng ta.

Lần này thì chỉ chạy ngang hồ không ghé lại. "Than thở" với anh Phương một lần là đủ. Bao nhiêu năm ở đây nhưng tôi cũng chưa lần nào biết rõ thành phố Salzburg ra sao. Mấy đứa con cũng chỉ biết mấy rặng núi ở đây với tuyết trắng xóa, mà trường bắt đi trượt tuyết hàng năm. Còn thành phố của thiên tài âm nhạc Mozart thì chỉ dành cho du khách. Thời còn trai trẻ tôi có một lần đi giang hồ với hai đứa đàn em Vĩnh và Phương (Phương này khác với Muliono) 3 ngày, có đến Salzburg, nhưng chỉ đứng hóng mát một lát bên sông. Mục đích của 3 đứa không phải đến Salzburg để nhìn con nước lững lờ, mấy đứa thời đó còn trẻ nhìn thứ khác thích hơn, nên không đứa nào biết thành phố này đẹp xấu ra sao.

Ở Wien trời tháng tư đã ấm, cái ấm của một mùa xuân không vương vấn hơi lạnh kinh khiếp của mùa đông như hàng năm, ánh nắng chang hòa. Nhưng trời Salzburg mấy ngày hôm đó đúng là trời tháng tư. Lúc mưa lúc nắng. Dù có nắng vẫn lạnh căm căm. Mưa bay lất phất bầu trời xám xịt buồn hiu hắt, không chuẩn bị đủ áo ấm nên vừa đi dạo vừa rung. Khách thập phương dập dìu, Tây, Tàu, Ấn gì cũng có hết. Đang lang thang trên cây cầu bắt qua hai khu phố, cũng dòng sông năm xưa của một thời quá khứ, bỗng nghe giọng nói An Nam ở phía sau, suýt giật mình quay lại. Tôi ngó Thanh hai đứa cùng cười. Nụ cười chẳng diễn tả gì hết, gì cũng cười là vậy. Nhớ lại dạo nào, xưa lắc lơ, anh Liêm Khiết đi qua Luân Đôn gặp Bapak về ghé qua Wien thăm lại anh em. Anh, tôi và Vĩnh (cũng là Vĩnh của đoạn trên) đi lên Neusiedler See (hồ của người Neusied) hóng gió. Chắc cũng hóng thứ khác nhiều hơn gió. Thời đó còn độc thân vui tính, chưa người nào méo mó, bệ rạc như bây giờ. Anh Liêm Khiết cũng chưa giống đức Di Lạc (tên đặt của Tỉ Su tôi thuổng chưa xin phép). Ba anh em đang cười đùa dòn rang, bỗng nghe giọng trong trẻo hát bài nhạc Việt nho nhỏ. Ba anh em cố nhìn trong đám du khách đông như đi trẩy hội coi là ... nường nào vậy. Cứ như chuyện liêu trai chí dị, nghe tiếng hát mà chẳng thấy người đâu. Ba anh em tiếc huì hụi.

Về trở lại Wien ba cha con đều sụt sịt mủi, cảm lạnh, chỉ có Thanh là không hề hấn gì. Salzburg trở lại nữa hay không, câu hỏi không có câu trả lời.

 

 

 

 
 

 

 
 
  © 2007 Góc Nhỏ