Subud dành cho vũ trụ

Harris Smart viết
    Z28
dịch, SUBUDVOICE  June 2010

 
   
   

Có rất nhiều người quan tâm sống trong Rungan Sari, bao gồm những người đã đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của nơi này. Điển hình là nghệ sĩ Rashid Carré Midelti.

Nhiều người trong Rungan Sari nói với tôi rằng một trong những ngôi nhà đẹp nhất tại khu phức hợp nầy là nhà được xây dựng và thuộc sở hữu của Rashid và vợ ông, Rochana.

Vì vậy, vào một buổi sáng tôi đã rất thích thú để đến thăm ông và nhìn vào căn nhà được nhiều sự ca ngợi này.
                                                                    
Tôi nhận ra ông ta trước tiên tại các studio của ông đó là một tòa nhà sáu cạnh tách biệt với nhà ở. Ông thường họa vẽ ở tầng trên của ngôi nhà đó, nhưng rồi đã xây thêm căn studio riêng biệt này.

Căn studio nầy giống như nhiều studio của các nghệ sĩ mà tôi đã thấy với những công trình ở nhiều giai đoạn khác nhau để hoàn tất.
                                                                    
Có một số tranh vẽ về những phong cảnh hão huyền và những con người dường như họ đến từ một thời điểm khác. Thời điểm đó có lẽ Bapak thường nói đến khi con người sống ở đây khoảng 300.000 năm trước, nhưng nền văn minh của họ đã bị Thượng Đế xóa sạch. Cũng có những bức tranh vẽ Kalimantan, đặc biệt là các loài hoa và các giống chim ở đó.

Ông nói với tôi rằng ông được sinh ra ở Morocco "từ dãy núi Atlas" và cái tên mà ông ký vào những bức tranh của ông, "Midelti", có nghĩa là ông xuất thân từ Midelt, nơi ông được sinh ra.
                                                                    
Ông đã được (khai) mở ở Paris vào năm 1959, lúc Bapak viếng thăm Paris lần đầu tiên, và ông dọn về Nam Dương năm 1967 là năm có Đại hội Thế giới ở Tokyo. Với 45 năm kế tiếp sống ở Wisma Subud, tại đây Rashid và Rochana đã nuôi năm đứa con, trong thời gian đó Rashid dạy về mỹ thuật tại Trường Quốc Tế Jakarta. Ông dạy ở đó 30 năm và khi ông rời trường, các “Ban Khen Rashid Carré” được thành lập để chứng nhận thành tích xuất sắc mỗi năm cho sinh viên học năm chót trong các lãnh vực mỹ thuật, âm nhạc, kịch nghệ hoặc sáng tác văn chương.

Vợ chồng ông đã đến Kalimantan đầu tiên vào năm 1998 lúc đó hầu như không có sự phát triển gì ở đây và đã quyết định xây một ngôi nhà  như một hành động thực sự của đức tin.

Ngôi  nhà
Theo Rashid giới thiệu cho tôi xung quanh nhà, ông giải thích rằng nó đã được xây dựng bởi nhà thầu Dayak, Pak Berkat Siman, người đã được đào tạo về nghề mộc và nghề xây dựng ở Thụy Sĩ.

Nhiều người khác đã góp phần vào việc thiết kế, phần lớn là Luqman và Mahrus McKingley và dĩ nhiên là Rashid và Rochana.

Ngôi nhà được làm bằng gỗ. Rashid bình luận, "Chúng tôi đã được may mắn để xây dựng ngôi nhà nầy đến lúc chúng tôi làm xong với loại gỗ có sẵn nầy. Cây nầy ở Kalimantan đã bị cưa đốn thái quá trong mười năm qua, nên giờ đây loại gỗ nầy quá mắc mỏ như có tính cách cấm đoán hoặc hoàn toàn không còn mua được nữa."
                                                                    
Ngôi nhà đã được thiết kế để không khí trong lành lưu chuyển tự nhiên làm cho nhà mát mẻ và không cần đến máy điều hòa không khí.
                                                                    
Bạn cũng có ấn tượng ngay tức khắc về phẩm chất của sự khéo léo này. Mọi khía cạnh của ngôi nhà đã được trang trí với độ chính xác tối đa và được chú trọng về chi tiết.

Có nhiều bức tranh đẹp của Rashid trên các vách tường cũng như hình tượng Dayak là biểu tượng của họ về "cây của sự sống". Mọi thứ đều có phẫm chất tinh vi nhất.

Tầng trên của ngôi nhà, hồi trước là họa thất, bây giờ là một căn hộ rộng rãi với phòng khách và phòng ngủ. Nhiều cửa sổ mở của chúng cho thấy nhiều quang cảnh của khu vực ở phía trước và rừng cây mọc gần phía sau của căn nhà.

Subud và Thế giới
Giống như nhiều người khác ở Rungan Sari, Rasjid hy vọng nơi này sẽ có vai trò giống như Wisma Subud thường được làm để đáp ứng, ví dụ:  nhiều người đến đây để theo nhịn Ramadan.,..

Trong khi uống cà phê, Rashid kể cho tôi một câu chuyện về việc chuẩn bị cho Đại hội Thế giới 1971 tất nhiên là được tổ chức tại Wisma Subud. "Bapak đã bổ nhiệm một số người trong chúng tôi là những người đang sống trong khu vực để tạo ra một đội ngũ chuẩn bị cho Đại hội. Đại hội này là một biến cố lớn ở Nam Dương vào thời điểm đó và Tổng thống Suharto đã đồng ý để khai mạc nó.

"Bapak và Suharto đã có buổi họp riêng chỉ với sự hiện diện của hai người. Chúng tôi không biết những gì đã được thảo luận ngoại trừ Suharto yêu cầu một bản sao bài diễn văn khai mạc của Bapak. Tất nhiên, điều này khá khác thường cho Bapak, vì Bapak luôn luôn nói theo cách đột khởi và không bao giờ nói giống như nhau một cách chính xác hai lần, ngay cả nếu là cùng một chủ đề.”  

Nhưng bài diễn văn nầy đã được viết xong, in ra và sau đó Bapak hỏi tại một phiên họp, “Ai có ý tưởng về cái gì để trình lên trang bìa?”

Tôi nói, "Tôi có ý tưởng do từ trong lời nói chuyện của Bapak, Bapak đã diễn tả sự lan tràn của Subud trên thế giới, tại sao chúng ta không trình bày bản đồ thế giới với dấu hiệu Subud chồng lên trên nó?"

Ngay lập tức Bapak nói, “Không được, anh không thể làm điều đó! Subud là dành cho vũ trụ! Nếu anh muốn làm như thế, hãy in bản đồ thế giới và dấu hiệu Subud ở bên trên nó.”

(Cuối cùng trang bìa được trình bày một cách giản dị đơn sơ!)

 
     
 
  © 2010 Góc Nhỏ