Chuyện đời xưa: ma nhát

Amrin+ Ngôn
   10.2010

Vào khoảng 1993(?), khi chúng tôi tập latihan xong ở Trương Định, nhà Bác Châu, Bác Nguyên và tôi, cùng nhau về cùng chung đường nên hai Anh Em cùng đạp xe thông thả từ từ về nhà.

 
   
   

Tôi không nhớ tên con đường ấy, nhưng nhớ là có nhiều cây cao su to lớn, mà có người nói là có mấy cô gái thắc cổ, tự tử tại đó. Ban đêm, thỉnh thoảng có vài trái cao su nổ lốp bốp, và đôi khi rơi xuống trúng người đi đường, nên họ bảo là ma nó liệng hột cao su để nhát mình. Đường thì vắng vẻ, mà ánh sáng thì thiếu, nên cũng "ớn" ...

Bỗng nhiên, từ trong gốc cây cao su to lớn bên trái, có một bóng trắng tiến ra giữa lộ, chụp lấy guidon của xe tôi và chận lại:

- R... M... đi N...! (đánh vần theo chữ việt!)

Tôi chưa biết tính sao, thì Bác Nguyên lên tiếng:

- "Thôi cháu à! Tha cho "ổng" đi, "ổng" mới mổ sạn thận hồi sáng ở bệnh viện Bình Dân đó! Có chuyện gì thì phải chờ qua tháng tới vết mổ lành đã rồi tính sau, nghe cháu ...".

Sau câu nói của Bác Nguyên, con Ma xoay qua đi về chỗ nó xuất ra hồi nãy, lúc đó tôi mới hoàn hồn lại, nói vói theo:

- "Nhớ dắt Má và bà Ngoại cháu ra đây nghe !!!!!!!!"

- "Thôi tha cho nó đi, tụi nhỏ bây giờ mà!!!!! Hơi đâu mà chấp"

Bác Nguyên bảo tôi, rồi hai anh em tiếp tục đi về. Khi chúng tôi sắp ra tới đường Phan Thanh Giản, thì một chiếc xe Honda cúp rà sát vào chúng tôi, và nghe tiếng con ma nói lên:

- "Cháu xin lỗi hai Bác nghe!"

Có lẽ nhờ có Bác Nguyên nên tôi thoát nạn, nếu đi một mình, chắc nó bắt tôi là cái chắc.

Đó là chuyện đời xưa, không hiểu bây giờ có nhiều ma đón đường mình hay không?

 
     
 
  © 2013 Góc Nhỏ