Phiếm về chữ liếc và latihan

liếc em con mắt lá răm
cái ta động đậy cái tâm cuống cuồng
thu không đồng vọng hồi chuông
mở bừng con mắt điếng hồn thiền sư

Đông-Nghi

 

Hardjono Mão: Hôm chiều thứ năm (5.2007) tuần trước, tập thể thao tôi bi vẹo cổ, về nhà mới từ từ đau, nằm xuống hay ngồi lên phải dùng tay nâng cái đầu. Thứ sáu như một người gỗ, muốn "liếc" nhiều hơn một chút phải quay cả người, nếu chỉ quay cái cổ thì đau vô cùng. Sáng thứ bảy ngồi dậy vẫn phải nâng cái đầu. Tập Latihan xong, không để ý đến cái cổ, nào dè đã hết đau hồi nào mà không biết....hhh...thường sái cổ thì kinh lắm, không thể dễ hết như rứa đâu ….

Lukita Tự: Tội nghiệp anh Mão quá, liếc mà quay cả người thì bể hết còn gì? Mỗi khi em muốn liếc bên trái thì em thường dơ tay chỉ bà xã nhìn qua bên phải. Cái này binh thư gọi là đánh lạc hướng địch.

Margono Tấn: Tôi thì chưa bị trẹo cổ vì … liếc mặc dù trong ba người ( Mão, Tự và tôi) chắc tôi là người hay liếc nhất. Tôi nghiệp Mão, có cái rờ-mọt sớm quá, thời gian đáng lý ra dành để …liếc thì đi đâu cũng phải nhìn… thẳng thôi. Tôi lấy vợ trễ nhất, thời gian nhìn ngang nhìn dọc, liếc tới liếc lui dài lê thê… quá đã, tuy nhiên lấy vợ rồi cũng chưa bỏ thói quen (tuyệt cú mèo này), nhưng trời biết tính này không được… khá (đối với ổng), ổng cho con mắt cận tôi lên độ đến độ gần … mù: trên 15 độ, rồi lại già tức thêm … viễn. Tôi đeo loại kính dành cho hai thứ vừa cận vừa viễn. Loại kính này nếu nhìn hai bên góc kính thì chỉ thấy mờ mờ nhân ảnh, nên nếu liếc thì dù người đẹp hay xấu đều thấy giống nhau, đẹp ráo hết. Nếu ngó thẳng thì … bể (copyright©Lukita Tự), thành ra đi đâu với …xếp tôi trở thành nhà tu gần …đắc đạo.

Thôi bỏ chữ …liếc, vì tôi đâu còn liếc được nữa, qua chữ latihan. Kinh nghiệm của Mão, tôi có nhiều lắm, chỉ kể một chuyện giúp vui văn nghệ.

Cách đây khoảng 12, 13 năm gì đó, thằng Sơn còn bồng, thằng Toàn mới vài tuổi. Toàn đang chạy nhảy, tung tăng thì bổng nhiên leo lên giường nằm lừ đừ, Thanh rờ trán thấy nóng. Con nít bệnh là chuyện quá thường, Thanh lại làm y tá, chuyện thuốc men bã rành sáu câu, nên cũng như bao nhiêu lần trước có gì đâu để nói để lo.

Sáng hôm sau đó, chẳng những bệnh Toàn không thuyên giảm mà nó còn ôm bụng, ôm ngực kêu đau, người càng lúc càng nóng. Hoảng quá Thanh hỏi Toàn: con đau ở đâu, nó chỉ lung tung, khi chỗ này lúc chỗ kia. Khoảng 9 giờ sáng hôm đó, tôi với Thanh phải ra ga xe lửa đón anh chị Nguyễn Hoài Cận từ bên Đức sang chơi. Hai đứa bối rối quá, Thanh nói với tôi chắc phải đưa Toàn đi nhà thương, nếu chỉ nóng thì không sao, còn nó đau lung tung như thế này thì không biết nó bị cái gì. Toàn là đứa con có bản chất giống mẹ (nịnh xếp lấy điểm) chịu đựng giỏi, chỉ khi nào quá sức mới lộ ra mặt. Nó mà kêu đau là phải đau dữ lắm. Thời đó làm gì có điện thoại „cầm tay cầm chân“ làm sao liên lạc được với anh chị Cận. Chuyến xe lửa anh chị Cận đi chắc sắp tới nhà ga West, cách nhà tôi khoảng 10 phút lái xe. Anh chị chưa tới nhà tôi lần nào, chúng tôi cũng đã cho anh chị biết, chúng tôi sẽ đón anh chị ngoài nhà ga. Tôi ngồi yên tĩnh tâm, rồi nói với Thanh:

-„Anh tập cho con một xuất latihan ngắn, em ngồi coi chừng nó, nếu nó ngủ được thì hay hơn. Sau xuất latihan nếu tình trạng vẫn như vậy thì chúng ta đưa con vào nhà thương.“

Tôi nhìn Thanh, biết là Thanh chỉ muốn đưa con vào nhà thương ngay. Nếu không phải đón anh chị Cận thì chúng tôi đã chở nó vào nhà thương rồi. Bệnh là phải đi bác sĩ, nhưng trường hợp này thật vạn bất đắc dĩ. Tôi ra phòng khách đóng cửa lại, tập xuất latihan cầu nguyện. Xuất latihan thật mạnh, chỉ kéo dài khoảng 6, 7 phút. Những bệnh trạng của nó tôi đều nhận được. Tôi vào phòng, thấy Thanh ngồi bên con, Toàn ngủ vùi bên cạnh mẹ. Tôi hỏi Thanh, Toàn ngủ từ lúc nào. Thanh nói, từ lúc anh ra ngoài.

 
anh chị Nguyễn Hoài Cận, Nguyên Toàn, Hoàng Thanh, Nguyên Sơn  

Hai đứa ngồi bên con yên lặng, chờ đợi. Một lát sau Toàn mở mắt ra, kêu đói bụng, Thanh rờ trán thấy chỉ còn nong nóng, hỏi lại lần nữa: con đau bụng hay đói bụng. Toàn nói đói bụng muốn ăn. Thanh mừng quá, cho Toàn ăn. Ăn xong, nó không lên giường nằm nữa, chạy nhảy chơi đùa trở lại. Con nít dễ đau dễ hết. Chúng tôi lái xe đi đón anh chị Cận, sớm được ít phút trước khi xe lửa tới.

Những ngày sau chúng tôi, dĩ nhiên có hai đứa con, đưa anh chị Cận đi nơi này nơi kia cho biết thành phố và những thắng cảnh vùng phụ cận.

Toàn hết bệnh kịp lúc, vì xuất latihan hay nhờ thuốc, ai hiểu sao cũng được. Thôi thì … cả hai vậy. Cái này gọi nôm na là thuốc tây và thuốc latihan.


 
   
© 2010 Góc Nhỏ