Kỷ niệm với anh Roosdiana Tạ Quảng

Lukita Tự
    06.06.2010

 
Tạ Quảng (đội mũ), Lukita (bìa phải)  
   

Dạo sau 75, Trụ Sở Hội đóng cửa, Anh Chị Em Su nhà mình tan tác một ít lâu. Sau cùng một số dắt díu nhau tụ họp trên chùa Hồi Jamia Mosque ở đường Thái Lập Thành, nay bị đổi tên là đường Đông Du.

Chị Halimah Thùy đưa Lukita tới đó để dự bị vài tuần rồi được khai mở vào ngày 14 tháng 12 năm 75. Lần đầu tới chùa, thấy anh Roosdiana Tạ Quảng, Lukita tưởng anh là người Chàm Hồi Giáo vì thấy anh quấn xà rông, hành lễ và ăn ngủ luôn trong Chùa. Sau, nghe anh nói giọng Bắc mới biết mình lầm.

Hồi đó, ở ngoài hoảng loạn, mà vô Chùa thấy an tịnh làm sao, gặp ông anh Cả Roosdiana này, vì suốt ngày ở trong Chùa nên lúc nào cũng được tiếp nhận latihan thường xuyên, ông phán nhiều câu làm Lukita cũng tá hỏa, tưởng gặp người cõi trên, té ra sau này mới biết, ông anh ở trong Chùa, tiếp nhận nhiều quá, buồn buồn đóng cửa tập latihan liên tu bất tận nên bị crise.

Trên Chùa, lúc cuối năm 75 cũng quy tụ được khá đông anh chị em, Lukita còn nhớ có Bác Francois, tự mệnh danh là “Anh Thanh Niên Đầu Bạc”, anh Aamerudin Tuyền, anh Hoàn Hương Tống, SN Trọng, SN Tiến, anh Phú, sau này có anh Dũng, bạn của anh Phú tới xin khai mở… bên các chị thì ngoài chị Halimah Thùy ra, còn có chị Quý Hương, em anh Phú, chị em Sudharmi, chị em Hồng Trinh, Trang, Bích Thủy, em anh Phương, mẹ con chị Kỳ Lan, chị em chị Siêu Linh, chị Kim Dung và em là cu Huấn … còn nhiều nữa mà Lukita không thể kể hết. Vì có rất nhiều anh chị em không phải là người Hồi Giáo, nay lại mượn Chùa làm nơi tụ họp nên Bác Francois giới thiệu mọi người với quý vị chức sắc trong Chùa, ai cũng là em vợ của Bác cả.

Lukita lúc đó vừa tròn 20, bèn nhập bọn với đám Michou, con Bác Francois, Dharmadi Đông, cùng với anh Phú, anh Dũng, thường xuyên ra chỗ nào có cà phê, thuốc lá phì phèo mà họp. Chỉ tội cho anh Michou, lúc đó mới 17, và Dharmadi Đông, hai cu này không chơi cà phê thuốc lá mà cũng ngồi nhập bọn từ đầu tới cuối.

Mà cũng lạ, ngồi uống cà phê, khi chỗ này, khi chỗ khác, có khi chẳng nói năng gì đến chuyện Đạo cả, cũng có khi cả đám ngồi với nhau rất lâu, chẳng ai nói với ai tiếng nào, mà latihan tiếp nhận ào ạt. Thế là cả bọn gọi là cà phê latihan.

Được ít lâu thì anh Roosdiana Quảng nhập bọn, té ra anh cũng thuộc loại ham vui. Đó là đến khi, vì lý do nào đó mà Lukita không biết, anh phải rời Chùa để về nhà ở. Hầu như ngày nào anh cũng tìm đến với đám thanh niên lố nhố của Lukita. Rồi, không biết từ khi nào và do ý kiến của ai, hình như là do ông anh Cả Roosdiana khởi xướng, mà đám lố nhố này xoay ra thành đám thanh niên thiện nguyện, ở đâu có chuyện Quan, Hôn, Tang Tế… khỏi cần nhờ vả, đám thanh niên trẻ này sẵn sàng tới giúp một cách hồn nhiên, tận tình, vô vị lợi. Ở đâu muốn tổ chức Selematan thì khỏi nói, cả đám tới dọn dẹp trang hoàng, bưng bê các thứ, kiêm luôn đàn địch hát hò đủ kiểu, có khi cả đoàn đạp xe đạp thăm anh chị em và tập latihan tận Thủ Đức, Biên Hòa, và đó là chuyện về sau.

Trở lại Chùa, Ramadhan đầu tiên của Lukita, năm 76, tối nào cũng có lễ cầu nguyện xả chay, và sáng sớm ăn Saur rồi Solli Subuh vô chay. Hầu hết anh chị em tham dự nhịn chay, một số còn ở lại ngủ đêm để sáng làm lễ vô chay, nhứt là trong những đêm Quyền Năng. Một số anh chị em nhịn Ramadhan năm đó xin ở lại Chùa để cầu nguyện (phải ghi tên xin phép để công an khu vực không làm khó).

Đêm nào cũng vậy, đến khoảng 3 giờ sáng là Bác Francois và anh Roosdiana đi khều từng đứa: Michou, Đông và Lukita dậy để tập latihan du kích, gọi là latihan du kích là vì anh em phải lén chui vô 1 khu có bụi cây um tùm mà tập, không cho người trong Chùa biết, vì dưới mắt họ, đám lu bu nhà mình là em vợ Bác Francois vô tìm hiểu Đạo Hồi, chứ không phải là anh chị em Subud. Bữa nào tập mà có anh SN Trọng thì ớn lắm, vì ảnh hay la um sùm, còn ngoài ra, ai cũng biết thân mà im hơi lặng tiếng để tập. Lạ làm sao, phải bụm miệng để tập lén lút như vậy, mà latihan đã không tả được.

Sau suốt mấy ngày đêm Quyền Năng ở luôn trong Chùa, hết Ramadhan, anh em vừa bước ra khỏi cửa, ai cũng cảm thấy có sức mạnh nặng nề đẩy dội ngược lại, và cảm nhận được đó sức mạnh vật chất của Thế Gian ở bên ngoài, y như mình vừa rời khỏi Thiên Đàng để bước ra Thế Gian vậy.

Cà phê muối và nồi cơm thần. Đêm cuối cùng của tháng Ramadhan năm đó, anh Roosdiana kêu Lukita ra nấu cơm cho cả bọn, dặn nấu nhiều nhiều nghe, vì có thể đêm nay anh em đến ở lại đông, cho đủ ăn (mấy ngày trước thì có cơm Chùa khoản đãi rồi nên không cần nấu). Mà trời đất, lúc đó mà anh kiếm đâu ra cái nồi cơm điện bảnh chọe như vậy, vì trước năm 75, đó là đồ hiếm, còn sau 75 thì làm gì có nhập thêm được cái nào?

Xưa nay Lukita từng nấu cơm dã chiến, ngay cả dưới trời mưa tầm tã, che poncho dưới chiến hào nước lấp xấp, nấu bằng thuốc đạn B40 rồi, nhưng chưa lần nào được hân hạnh rớ tới cái nồi cơm điện, vậy mà hỏi ông anh đổ gạo tới đâu, ông nói đổ càng nhiều càng tốt, rồi cắm điện, cơm chín nó tự động tắt. Thế là Lukita đổ đầy gạo rồi đổ nước vô, bấm nút điện, xong.

Tập Latihan xong, anh em vác nồi cơm ra để ăn sáng, thì hỡi ôi, cơm chín nở ra đội cả nắp nồi lên, còn lớp ở dưới sống nhăn. Hết đường chống đỡ, anh em đành phải múc lớp trên ra ăn, đổ thêm nước chờ nắp nồi đội lên thì múc ăn tiếp, chừng nào no thì thôi. Lukita chống chế : “ đây là Allah ban cho chúng ta nồi cơm thần, ăn hoài còn hoài.” Mà thiệt, 1 tuần sau lên Chùa còn nghe anh Roosdiana cằn nhằn: “mày nói mày hướng đạo hạng nhất, nấu cơm có bằng cấp gì mà nấu nồi cơm tao ăn tới giờ chưa hết…” Thì nồi cơm thần mà.

Đêm đó, sau nồi cơm thần thì xảy ra thêm 1 oan trái khác, Lukita lãnh thêm sứ mạng pha cà phê cho mọi người. Pha xong, rót ra ly, mỗi người tự bỏ đường hay sữa cho vừa miệng, anh Michou vô sau, bỏ hết cả phần sữa còn lại mà còn đắng, quay qua hỏi anh Quảng, đường đâu anh? Anh Quảng chỉ lên bàn: “ở đó đó”, anh Michou vác cả hủ đường đi ra vừa nêm vừa nếm. lát sau Bác Francois vô, lấy ly cà phê hỏi đường đâu, anh Quảng cũng chỉ lên bàn, “đó đó” Bác Francois chơi cho một muỗng to tướng, nhấp 1 ngụm khoái trá, rồi phun ra 1 cái ào: “trời ơi, muối” thì ra có 1 hũ đường thì anh Michou đã vác ra ngoài rồi, khi anh Roosdiana chỉ thì bác Francois thấy hũ gì trăng trắng, cho là đường, nên chơi 1 muỗng bự. Sau đêm đó, anh Quảng phải dán miếng giấy ghi rõ Đường và Muối.

Lão Ngoan Đồng. Phải nói anh Roosdiana là người chưa hề giận ai, không bao giờ ganh ghét hay nói xấu bất cứ ai. Không riêng gì Lukita mà nhiều người chọc quê anh lắm, nhứt là khi anh bị crise vì tập latihan quá độ nên tiếp nhận sai lầm rồi nói lung tung về nhiều chuyện về Subud nên bị Bác Francois chỉnh và Lukita kê tủ đứng hoài. Có lúc cũng gây cãi hăng lắm, mà rồi sau latihan, đâu cũng vào đó, chẳng ai giận ai. Lukita có nói: “còn tập latihan là còn anh em.” Nụ cười của anh lúc nào cũng hồn nhiên: “Tao chịu chú mày câu nói đó.” Nay thì nhiều người không nghe lời dạy của Bapak pha trộn tùm lum với latihan, biết nói sao với anh bây giờ?

Ngoài ra, anh còn bị Lukita và đám thanh niên lộn xộn gán ghép anh với mấy chị còn độc thân trong Subud vào lúc đó. Đứa nào cũng nói anh ở không (tức là độc thân chưa vợ) lâu quá coi chừng bịnh, tẩu hỏa nhập ma. Rồi còn quá trớn đến mức có đứa còn đòi đưa anh tới thẩy vô quán bia ôm để gọi là điều hòa âm dương, nhớ lại lúc đó anh cười thấy thương luôn: “Tao thua tụi bay…” Xin nói rõ là tụi này rất phá chấp, miệng nói mà tâm không động, nói vậy chứ không phải vậy, chỉ vì cả đám rất thương ông anh Cả của mình.

Như đã nói ở trên, anh thuộc dạng ham vui, ở đâu cũng hòa đồng với anh em, khoảng cách tuổi tác với anh em hầu như không có. Lúc đó Lukita mới vừa 20, anh lớn hơn tròm trèm 20 tuổi, với anh em khác trong đám thanh niên lộn xộn cũng vậy, mà anh em cũng hòa đồng với nhau như cùng trang lứa.

Nghĩ lại cũng ngộ, Bác Francois gọi anh bằng Bồ, Michou con Bác, gọi anh bằng anh. Bác Francois mệnh danh là Thanh Niên Đầu Bạc, đám lóc chóc cỡ Lukita hồi đó, ai cũng gọi Bác bằng Bác, nhưng gọi qua anh Quảng thì bằng Anh, suy cho cùng, tuổi tác của anh và Bác Francois có chênh lệch bao nhiêu đâu? Tên Bapak đặt cho anh là Roosdiana, mà Bác Lê nhà mình cứ nhứt định gọi là Rosalie, Lukita hay chọc anh bằng chị Rosalie, anh cũng không giận.

Anh coi tiền bạc vật chất là đồ bỏ, rất chí tình với anh em. Trước 75 anh là thầu xây cất nên rất giỏi về sửa chữa mọi việc về nhà cửa. Đến nhà của anh chị em nào thấy có gì hư hỏng là anh tức tốc đạp xe về lấy dụng cụ mang đến sửa, lại còn xuất tiền túi ra mua vật liệu để sửa cho huynh đệ nữa. Trong huynh đệ, ai cần gì là anh sẵn sàng dốc hết túi ra giúp đỡ, không cần ai mang ơn hay đáp trả, khi sạch túi anh cũng chẳng bao giờ than van, lúc nào cũng có thể cất tiếng cười sảng khoái, ung dung tự tại. Chuyện gì anh cũng tìm ra cách để cười cả, Lukita đặt biệt danh cho anh là Lão Ngoan Đồng, anh chỉ cười khà : “Mày…” rồi cười hô hô chấp nhận.

Cháu Sophia Su vừa kể thêm cho Lukita rằng mấy năm trước, Bác Quảng tới nhà thấy Su đang học thi, Bác đạp xe về nhà ở đường Lý Thái Tổ lấy thang, mang trở lại Tân Định để gắn cho Su thêm cái bóng đèn. Bác Quảng mất đi chừng vài ngày, cái bóng đèn cũng tắt theo. Có phải cái bóng đèn cũng thương tiếc Bác Quảng không?

Năm 97, Lukita về Việt Nam, gặp anh vẫn đạp cái xe lọc cọc. Xót xa, Lukita cự anh, vì sao anh có 1 cái nhà lầu đúc, mặt tiền ở đường Lý Thái Tổ, nếu bán ra, anh tiêu thoải mái đến cuối đời cũng không hết, sao phải ôm nó mãi để sống thiếu thốn như vậy? Anh vẫn cười hiền hòa: “Tao mong có một ngày, tao có tiền sửa sang lại để làm phòng tập latihan cho anh em.” Đại Ca, là người có cái Tâm rộng lượng, như người Tàu hay nói: “Tài cố, tài xấm cố,” Anh Roosdiana Tạ Quảng của chúng ta là như vậy đó.

Ôi, anh Quảng ơi, anh ra đi mang một giấc mộng không thành, mà đã sao? Em nay cũng có nhà riêng, cũng sắp xếp được cái phòng để anh em tới tập latihan, mà rồi mấy năm qua cũng chỉ có anh Mão và Tuấn Ba tới tập được có 1 lần, có hơn gì anh đâu? Nhà anh hồi trước chưa sửa sang gì, quét dọn sơ sài là mình cũng có thể tập chung với nhau bao nhiêu lần rồi mà. Và bây giờ thì anh cũng có thể đi ta bà, tập chung với tất cả anh em trên Thế Giới vậy, chẳng hơn là khi xưa anh em mình phải đạp xe cả ngày loanh quanh Saigon, Thủ Đức, Biên Hòa, rồi Vũng Tàu để tập chung với anh em sao?

Kỷ niệm với anh còn nhiều, không biết kể bao giờ mới hết, 20 năm chia ngọt sẻ bùi với anh, tuy không phải là 1 thời gian ngắn, nhưng cái tình và công đức của Anh đối với anh em, còn nhiều hơn thế nữa, Lukita không làm sao kể hết được.

 
 

 

 
 
  © 2010 Góc Nhỏ