Chuyến đi dự Hội nghị Subud vùng Trung Tây Hoa Kỳ

Liêm Khiết Haryanto Trương Trọng Bình
    28-31 May 2010 - Midwest Regional Congress at Benedict Inn – 1402 Southern Ave. Beach Grove, IN 46107.

Hằng năm cứ vào dịp lễ Memorial, Subud vùng Trung Tây USA thường hay tổ chức Hội nghị vùng, và thời gian hội nghị từ 2 đến 3 ngày. Năm nay hội nghị được tổ chức từ chiều 28 đến trưa 31 tháng 5 năm 2010 ở địa điễm cách Chicago khoảng 200 miles (320 km) về phía nam đông nam.

Vài ngày trước đó anh Harmanto Hướng Thiện ở St. Louis gọi cho Liêm Khiết bàn chuyện đi dự hội nghị… cảm xúc rất vui mừng vì khi đi dự hội nghị có thêm người anh em lâu năm đi cùng.

Chuẩn bị
Sáng thứ sáu 28/5, được sự đồng ý của xếp nhà, anh Hướng Thiện đã đơn thân độc mã lái xe đến nhà Liêm Khiết. Sau hơn 5 giờ lái xe từ St. Louis, anh Hướng Thiện đã đến nhà Liêm Khiết, hai anh em gặp nhau cảm xúc rất vui mừng. Dù hơi quá trưa (1:50 pm) hai anh em đã dùng cơm trưa ở nhà Liêm Khiết và nghĩ ngơi tạm trong chốc lát, sau đó, hai anh em đi Chicago tập latihan ở trụ sở Subud Chicago (khoảng hơn 1 giờ lái xe). Trước khi đến hội, hai anh em đã ghé tiệm thưởng thức món phở của Chicago, sau đó đến hội tập lathan.

Sau latihan hai anh em trở về nhà Liêm Khiết, vừa về đến nhà, xếp lớn của Liêm Khiết tươi cười nói có nồi cháo tôm thịt vừa mới nấu xong, thế là 2 tô cháo nóng hổi được dọn lên bàn, nghe mùi cháo nóng thơm ngon, hai anh em được thưởng thức mỗi người 1 tô cháo nóng ngon lành.

Xong xuôi cũng gần 11.30 tối, hai anh em phải lo nghỉ ngơi để sáng sớm ngày mai đi dự hội nghị, chuyến đi dự trù sẽ lái khoảng 3 tiếng rưởi đồng hồ… nên dự định sẽ khởi hành khoảng 5:00 hay 5:30 giờ sáng để có thể đến nơi hội nghị khoảng 9:00 sáng cùng ngày.

Chuyến đi đầy thử thách và thách thử…..
Sáng sớm hôm sau, Liêm Khiết dậy hơi trể hơn dự định khoảng nửa giờ, hai anh em sau khi dùng tạm điễm tâm xong, là ra xe lên đường trực chỉ về hướng hội nghị khoảng 6:15 am…. Anh Hướng Thiện lái xe, Liêm Khiết ngồi kế bên xem bản đồ và đường đi…. Sau khoảng 30 phút là ra khỏi vùng Chicago, sắp qua điạ phận tiểu bang Indiana, Liêm Khiết xem đường để không bị lạc hướng, vì xa lộ ở khu nầy bảng chỉ dẩn đường không được hay và rõ ràng cho lắm. Trên đường đi Liêm Khiết bỗng nhớ lại là lúc khởi hành, hai anh em quên nói lời cầu nguyện đi đến nơi về đến chốn... nên nói với anh Hướng Thiện là “2 anh em mình quên tĩnh tâm trước khi đi”. Song Liêm Khiết nghĩ là chắc cũng chẳng có gì. Trên đường đi hai anh em huyên thuyên trò chuyện, tâm sự, đủ mọi loại vấn đề … tu tập, trong subud, ngoài subud, sức mạnh hạ đẳng… v..v…

Sau khi thấy xe vào được xa lộ 65 đi về phía nam (đúng hướng đi), Liêm Khiết yên chí là khoảng 3 tiếng nữa là sẽ đến hội nghị. Sau 1 khoảng ngắn lái xe, anh Hướng Thiện nói phải đổ xăng và ghé vào trạm xăng dọc xa lộ, sau khi đổ xăng xong, thêm mỗi người 1 ly cà phê hai anh em ra xe tiếp tục lên đường. Yên chí là anh Hướng Thiện đã biết đường đi, Liêm Khiết ngồi nói chuyện mà không chú ý gì về đường đi. Hai anh em tâm sự rất nhiều một cách cởi mở vui vẻ hồn nhiên… vì lần gặp gỡ trước đến bây giờ là gần 3 năm rồi...

Sau gần 3 tiếng lái xe, xe chạy được gần 200 miles (320 km), Liêm Khiết bắt đầu chú ý bảng exit bên đường để vào thành phố. Nhưng sao lạ kỳ, không thấy bảng exit như trong bản đồ chỉ dẫn, chạy thêm 10 phút nữa thấy nhiều bảng đường không đúng với nơi mình muốn đến, xem kỷ lại thì ra hai anh em đã đi … trật hướng 100 phần trăm, nghĩa là thay vì đi phía nam, hai người đã về phía bắc gần 200 miles. Ôi thôi, thế là lạc đường và bị trể nải khi đến hội nghị.

Ý thức được sự thể đã xảy ra, thôi thì phải tìm đường quay xe trở lại. Điểm được ghi nhận quan trọng ở chỗ nầy là dù thất vọng, nhưng tuyệt nhiên không một chút phàn nàn, bực bội than thở nào, bên trong vẫn thấy sự an bình thơ thới. Anh Hướng Thiện cười cười nói chắc đây là cơ hội cho hai anh em mình có nhiều thì giờ để tâm sự với nhau, chứ nếu đến nơi thì mình đâu có nhiều thì giờ riêng tư với nhau được, anh cười hà hà vui vẻ … Liêm Khiết cũng thầy vui vui và nói chắc vậy, trong lòng không chút khó chịu hay bị xáo trộn gì cả. Liêm Khiết nói với anh Hướng Thiện, “cũng hay đấy chứ, thường thường nếu chuyện như vậy xảy ra cách đây vài năm trước chắc 2 anh em mình bực bội lắm, và chắc là sẽ đổ lỗi cho nhau… tại sao không xem bản đồ cho rõ ràng ?,… tại sao lái xe không xem bảng chỉ dẩn cho kỷ lưởng… để bị đi lạc một khoảng đường quá xa? ..v..v.. và ..v..v… dường như sự việc xảy đến không chút mảy may nào ảnh hưởng đến hai anh em tôi.

Nào hết đâu… đi được thêm khoảng 30 phút Liêm Khiết cẩn thận kiểm lại tên dường thì thấy xe lại đi lạc về hướng đông hơn 7 miles, lại phải tìm đường để đi về hướng nam…. chỉ vài phút sau, xe đi đúng hướng….. đi được thêm 50 phút, xe bị vấp ổ gà khá to trên đường, làm bánh xe trước bị xì lốp, lại phải tấp vô lề để thay bánh xe tạm (mất thêm 25 phút nữa) rồi tìm nơi sửa xe, viêc nầy khá mất thì giờ vì với bánh xe tạm, xe không chạy nhanh được, sau 15 phút hai anh em thấy có tiệm sửa bánh xe, bèn ghé vào, anh sửa xe sau khi lấy bánh xe hư vào kiểm lại và cho biết bánh xe hoàn toàn bị hư hại không sửa được vì bên hông thành của vỏ xe bị dập, phải thay vỏ mới. Anh Hướng Thiện nói “ok, nhờ anh giúp cho tôi”, một cách vui vẻ không chút suy nghĩ hay lo lắng, hoặc khó chịu hay bực bội gì cả, xong anh bước vào tiệm kế bên mua nước uống và ngồi chờ một cách bình thản như chẳng có việc gì xáo động xảy ra….trông thật nhàn hạ, thư thái.

Xe sửa xong, hai anh em lên đường tiếp tục. Liêm Khiết nói với anh Hướng Thiện là không biết sức mạnh hạ đẳng còn muốn thêm trò gì nữa đây, nhưng hai anh em mình đã quyết chí đi dự hội nghị rồi, thì gì gì mình cũng đến hội nghị… không nản lòng. Sau hơn 3 tiếng lái xe, hai anh em vượt hết được đoạn đường bị lạc, bây giờ đi dến nơi hội nghị phải mất khoảng 3 tiếng nữa và vì đi đường hơi khác với đường dự tính, nên hơi mất thì giờ hơn, khi gần đến nơi họp, xe chạy vòng vèo lạc tới lui mấy lần nữa, vì đường đang bị sửa chữa, rồi mới đến đưọc đúng chỗ hội nghị. Lúc đó là 6.00 pm giờ đia phương tức 5:00 giờ pm Chicago. (Từ lúc đi cho đến khi tới mất khoảng11 tiếng đồng hồ thay vì chỉ 3 tiếng rưởi thôi và đã lái xe 600 miles khoảng 960 km).

Sau khi đậu xe, hai anh em vào nơi hội nghị, lúc đó là giờ ăn chiều (5:30-6:30 pm). Vào đến phòng ăn, hai anh em được sự tiếp đón đầy tình huynh tỉ, hầu hết mọi người đang dùng bữa ăn chiều đều đứng dậy nói lời chào mừng và một số đã rời bàn ăn để đến ôm quàng bắt tay chào đón một cách thân mật. Hai anh em chỉ nói vài lời xin lỗi là đã đến trể ngoài sự dự tính. Tất cả anh chị em ở đó khoảng 30 người nói là việc đến trể không quan trọng bằng sự có mặt của hai anh em tôi.

 
   
   

Sau bữa ăn chiều là buổi trình diễn văn nghệ và vài màn giới thiệu về chương trình làm việc của chị Michelle Hickey chị đã tạo ra một số hoạt động có tính cách phát triển và quảng bá cho Susila Dharma, sinh hoạt nầy lôi cuốn được nhiều người ngoài Subud, và sự chú ý của nhiều giới chức chánh quyền, thương gia… v..v…

Sau đó là latihan… Liêm Khiết xin cảm tạThượng Đế Toàn Năng vì có được một latihan thực sự rung động mạnh mẽ lâu dài.. Sau latihan là cả nhóm họp bàn về việc chọn người chánh hội trưởng vùng, có một anh đã được trắc nghiệm trước để đưa tên vào danh sách ứng cử viên, và bên nữ có 1 chị cảm thấy muốn trắc nghiệm để ra ứng cử, sau đó cả nhóm lại ngồi chờ để ban phụ tá nữ lo việc trắc nghiệm trước cho chị nầy, nhân cơ hội nầy hai anh em được dịp tiếp xúc với nhiều anh chị em khác, anh Hướng Thiện chia sẻ nhiều kinh nghiệm bản thân và dược nhiều anh chị em chăm chú theo dõi và ghi nhận một cách quí mến.

Sau đó hai anh em được một anh phụ tá vùng mời về nhà anh ta để nghỉ đêm và sáng hôm sau được mời đi ăn sáng trước khi đến hội nghị.

Theo chương trình sau buổi ăn sáng là latihan, sau latihan là trắc nghiệm chọn chánh hội trưởng vùng, chỉ có 1 nam ứng viên, còn chị ứng viên hôm qua trắc nghiệm cho biết chị nhận là không thích hợp với chị cho nhiệm vụ nầy mà sẽ làm 1 nhiệm vụ khác trong tương lai. Cuộc trắc nghiệm được diễn ra và anh Michael Shaver được chọn là Chánh hội trưởng vùng Trung Tây cho nhiệm kỳ 2 năm tới.

Sau đó là đến giờ ăn trưa, có vài anh chị ngồi cùng bàn ăn và trò chuyện. Liêm Khiết thuật lại chuyện đi lạc và đã làm mất nhiều thì giờ, nhưng cũng là một thử thách khá mạnh đối với hai anh em tôi, dù gặp phải sự việc không hay, hai anh em tôi được che chở phần bên trong là không một chút mảy may buồn bực, tức tối và cũng không có chút ý nghĩ gì negative cả… chỉ luôn cảm thấy hoàn toàn an bình vui vẻ trong nội tâm… hai anh em luôn luôn thầm cảm tạ ân lành của đấng Toàn Năng.

Có 1 chị nói “trời ơi, tôi rất bực mình và dễ nổi nóng khi bị vậy, tôi cũng đã bị lạc trên đường đi đến đây, và đã tức bực, dù là nhẹ hơn nhiều so với trường hợp của hai anh”.

Liêm Khiết vui vẻ đáp rằng: ”Chị ơi, hai anh em tôi cũng không hay gì hơn chị đâu, điều xảy ra vửa qua cũng làm hai anh em tôi ngạc nhiên không kém, vì có ai mà an bình tự tại được trước sự không may ngoài ý muốn của mình? Âu tất cả cũng là nhờ vào ân phước của Thượng Đế thôi, theo Liêm Khiết thì đây cũng là bài học hay, giúp mình luôn luôn giữ sự liên lạc mật thiết với nội tâm của mình và chúng ta cần nên quan tâm đến việc nầy. thế thôi”.

Sau đó là có workshop về Susila Dharma: trình bày những hoạt động khắp nơi và kêu gọi sự giúp đở hỗ trợ trong tương lai (khoảng 1 giờ 30 phút).

Kế đến là xuất latihan sớm để cho vài anh chị em phải ra về trước, và tiếp tục là đến buổi ăn chiều, sau buổi ăn chiều là xuất latihan được tập trước rồi mới họp chung lại để chan sẻ kinh nghiệm lẫn nhau (Vì Liêm Khiết và anh Hướng Thiện muốn rời hội nghị trước 9:00 pm) để lái xe về Chicago.

Tạm biệt….
Sau latihan tối, cả nhóm họp lại ngồi quanh nhau thành một vòng tròn, anh Hướng Thiện xin bắt đầu với lời nói chân tình đầy xúc động, anh cho biết là anh cảm thấy tình yêu thương của các huynh tỷ có mặt đã thật sự thể hiện, nó phát ra một cách tự nhiên không bị một sự ép buộc hay cố gắng nào cả, lời nói chân tình của anh đã tạo ra được nhiều xúc cảm đến những người tham dự. Sau đó anh HT kể một vài kinh nghiệm về Subud mà anh có và biết.

Vì hai anh em phải rời hội nghị sớm, nên Liêm Khiết cũng nối tiếp với lời chân tình cảm ơn sự tiếp đón đầy tình thương yêu huynh tỉ Sudud của tất cả anh chị em ở hội nghị, và có mang một đoạn ngắn trong bài nói chuyện của Bapak năm 1979 xin được nhắc lại để tất cả anh chị em chúng ta cùng biết mà tự điều chỉnh cho chính mình được ý thức về việc áp dụng latihan trong đời sống hằng ngày của chúng ta. Liêm Khiết đã nhờ một anh phụ tá đọc đoạn Bapak talk nầy. (có kèm theo dưới đây).

Sau đó, mọi người nói lời cám ơn hai anh em là đã đến với hội nghị và hy vọng trong tương lai sẽ có dịp gặp nhau ở những phiên họp mặt tới hay kỳ hội nghị tới. Mọi người đã đến ôm quàng, bắt tay từ giả một cách nhiêt tình đầy cảm động.

Trở về…
Ra xe trên đường về Chicago, hai anh em đã đi một mạch chỉ mất khoảng 3 tiếng 15 phút là đến nhà Liêm Khiết. Thật là một chuyến đi đầy thử thách nhưng cũng đầy ân phước… chúng tôi đã học được bài học hay là “ xin được phó thác theo ý Cha.. chứ không theo… ý con”

Xin Cảm tạ Thượng Đế Toàn Năng đã luôn dìu dắt chúng con.

 
 
 

Kèm theo đây là đoạn anh ngữ được đọc.

To members ten or more years in Subud

Cilandak, Indonesia
May 20, 1979

Brothers and sisters, first of all Bapak gives you a greeting. The significance of the greeting is to wish people well. Thus one wishes them happiness every morning, every afternoon, every evening and every night, by saying: Assalamu 'alaikum warahmat ullahi barakatuh. (peace be upon you, and the blessing of Allah ).

I explain this in order that you will not misunderstand by taking these words to be sacred in themselves. No; whether they are sacred or not depends upon the person who speaks them. They are not sacred for those who have not yet received grace from God.

Even though they may repeat these words a thousand times over, one can say that there is nothing in them, because there is as yet no content in what is being said. It is a different matter when the greeting comes from someone to whom God has granted grace, such as the prophet Muhammad, on whom be peace. When the prophet said Assalamu 'alaikum, it had a content. So what is sacred is the content, not the words. No.

This explanation is intended to dispose of and remove any confusion or blind belief in something that you have not yet understood or experienced.
………

Anh chị em muốn xem toàn bài talk bằng anh ngữ thì dùng Code Number: 79 CDK 14

Dịch:

Bapak nói chuyện với hội viên mười năm hay lâu hơn trong Subud.

Anh chị em thương mến. Trước hết Bapak ban cho anh chị em lời chúc tụng. Ý nghĩa của lời chúc tụng là để chúc cho người ta được tốt lành. Vì thế, một người chúc cho nhiều người được hạnh phúc mỗi buổi sáng, mỗi buổi chiều, mỗi buổi tối và mỗi đêm, bằng cách nói: Assalamu 'alaikum warahmat ullahi barakatuh. (Cầu xin Bình An đến với bạn và Phước Lành của Allah).

Bapak giải thích điều nầy để anh chị em sẽ không bị hiểu lầm rằng dùng những lời này để được thiêng liêng cho chính bản thân họ. Không đâu; những lời nầy có linh thiêng hay không là tùy thuộc vào người nói những lời đó. Những lời chúc tụng nầy không phải là linh thiêng đối với những người chưa nhận được Thiên khải (ân sủng) từ Thượng Đế.

Ngay dù cho họ có thể lập đi lập lại những lời này hàng ngàn lần hơn, người ta có thể nói rằng không có gì trong đó, bởi vì những lời đang được nói chưa có nội dung bên trong. Điều nầy là một vấn đề khác biệt khi lời chúc tụng đến từ một người đã được Thượng Đế ban ơn, chẳng hạn như ngôn sứ Muhammad, xin bình an đến với Người. Khi ngôn sứ Muhammad nói Assalamu 'alaikum, lời nói nầy có nội dung. Vì vậy, điều được linh thiêng là nội dung của nó chứ không phải là những lời nói nầy. Không đâu.

Lời giải thích nầy với ý định trừ khử và loại bỏ đi bất kỳ sự lẫn lộn mập mờ nào hay sự tin tưởng mù quáng vào điều gì mà anh chị em chưa hiểu hoặc chưa có kinh nghiệm.
………….

 
 

 

 
 
  © 2010 Góc Nhỏ