Cuốc bộ và latihan

Liêm Khiết Haryanto Trương Trọng Bình

Hồi xưa, lúc mới qua Áo được khoảng mấy tháng (mới qua một khóa cấp tốc sinh ngữ, ú ớ được vài câu tiếng Đức) còn đang ở trong trại tị nạn, đó là một tòa lâu đài cổ nằm dưới chân một ngọn núi nhỏ ở Mödling, phong cảnh hữu tình, thì được văn phòng của Herr Amt Rat Stadler, tức lão xếp tên Stadler coi lâu đài này, kêu lên bảo chuẩn bị đi làm. Sau đó được Frau Stipsic (bà Stipsic) dễ thương, người gốc Hung-gia-lợi đặc trách vấn đề tị nạn dưới quyền lão Stadler già khó chịu, dẫn đi giới thiệu và được nhận vào làm cho một văn phòng kiến trúc ở thủ đô Vienna. Hàng ngày phải đi xe bus từ lâu đài tỵ nạn đến nhà ga xe lửa, rồi đi xe lửa ra thành phố.

Mới làm được khoảng 3 hôm, tối hôm đó trên đường về lâu đài, xe lửa vừa đến trạm Meidling tức còn một trạm nữa mới tới trạm Mödling. Sau một ngày làm việc mệt nhọc ngủ gà ngủ gục, tôi đã lật đật xuống xe, đến khi biết là trật thì xe lửa đã chạy rồi. Tôi vào nhà ga định đợi chuyến xe kế, ....nhưng ........than ôi... ......chuyến xe vừa rồi là chuyến xe chót trong ngày. Phòng chờ phòng bán vé, cho một trạm ga nhỏ như ga Meidling này, đã cửa đóng then gài. Hoảng hồn,... nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn, vì lúc đó đã khuya (khoảng 11.30 đêm) không có ai ở quanh đó để hỏi đường, bản đồ không mang theo.....trời lạnh cắt da... Bây giờ biết làm sao đây?.... khóc cũng chẳng ai có đó mà dổ....hoặc chỉ đường.... Hướng đi cũng chẳng biết hướng mô....? Suy nghỉ một lúc, tôi có sáng kiến... Khổng Minh:

 
Mödling  
   

-" ....À..mình đi theo con đường song song với đường rầy xe lửa về hướng xe vừa chạy... thế nào cũng đến trạm xe lửa Mödling."

Thế là tôi theo đó mà đi, nhưng trời không chìu lòng người, đi được một đoạn ngắn thôi, thì không còn đường đi theo đường xe lửa nữa. Đứng dòm quanh để xem may ra có ai thì hỏi đường về ...nhưng có con ma nào đâu..... Trời lạnh giữa đêm khuya khoắc ai ra đường mà làm gì. Vô phương cứu chửa... Tôi chợt nhớ:

-" À, mình có latihan, tại sao không xài thử coi hiệu nghiệm ra sao!"

Thế là....đứng giửa trời...một mình....tịnh tâm cầu nguyện, mong có sự dẩn dắt.....để về nhà... nếu không thì chắc chết lạnh ngoài đường.

Sau đó chừng 3 phút, tôi đoán chừng hướng Mödling rão bước càng nhanh càng tốt....đi được khoảng 10 phút tới ngả tư đường, còn đang phân vân chưa biết sẽ đi hướng nào, bổng thấy một chiếc xe bus lù lù chạy tới... mừng quá...đưa tay ngoắc lia lịa, anh tài xế ngừng lại, mỡ cửa xe hỏi cần gì.? Tôi nói bị lạc đường, xin chỉ cho tôi đường về Mödling, anh chàng nầy nói: 

-" ồ, hơi xa đó, lên xe tôi chở cho một đoạn rồi tôi chỉ đường cho..."

Cãm tạ ơn trời, xe bus chạy khoảng 4 phút anh ta bảo xuống xe vì hướng đi của xe bus không về hướng của tôi. Anh tài xế chỉ tôi một con đường bảo cứ theo đó mà đi, khoảng 1.5 km sẽ đến ga xe lửa Mödling. Tôi cám ơn anh chàng nầy rồi lầm lũi đi không còn lo sợ gì nữa.

Ðúng thế, đi một lúc thấy ga xe lửa quen thuộc, và từ đó về nhà phải đi bộ thêm 30 phút nữa, vì chuyến xe bus cuối cùng về ngang qua lâu dài tị nạn cũng đâu còn nữa. Nhưng đoạn đường này thì quá quen thuộc, những ngày hè trời đẹp, lúc mới đến tôi thường đi dạo.

Hú vía...

 
 

 

 
 
  © 2007 Góc Nhỏ