Chuyện cổ tích : Nội ngã thật

Một câu chuyện cổ tích mà Bapak kể cho Rahayu nghe mỗi tối trước khi Ryhayu ngủ. Oswin Gierth đã nghe chuyện cổ tich này ở Tjilandak, Nam Dương. Rahayu đã kể lại trong một buổi Nói chuyện cho „Phụ nữ và trẻ em“.

 
   
   

Nhiều ngàn năm trước có một tiểu vương quốc nằm trong rừng thẳm ở Nam Dương. Đất đai phì nhiêu, trồng trọt được mùa. Dân chúng sống hạnh phúc, thương yêu, giúp đở lẫn nhau.

Một ngày kia đức vua cho triệu tập dân chúng và công bố:

- “Hỡi quần thần, hỡi chúng dân thân yêu của trẫm, hôm nay là một ngày đại hội đặc biệt, trẫm cám ơn tất cả mọi người đã trung thành với trẫm, sống an bình hạnh phúc bên nhau. Trẫm muốn cho mọi người biết rằng trẫm nay đã quá già, công việc triều chính đã trở thành một gánh nặng cho nên trẫm muốn thoái vị và theo truyền thống trẫm nhường ngôi lại cho con trai trưởng của trẫm là Samuel. Mọi người có bằng lòng việc này chăng?“

Dân chúng hoan hô, vì Samuel rất được lòng dân. Thái tử là một người cường tráng, với nước da nâu bóng lưỡng. Đức vua triệu Samuel đến và hỏi:

- „Samuel con có muốn lên ngôi không, con có muốn phụng sự Thượng Đế và dân chúng, cũng như được họ phụng sự lại con?

Samuel dõng dạc:

- „Thưa con muốn“. 

Samuel hãnh diện và sung sướng. Vị vua già mừng rỡ:

- „Bây giờ thì ta có thể an tâm an hưởng tuổi già. Ta sẽ cố vấn cho con cho tới khi nào tự con coi sóc được việc triều chính“.

Trong khi dân chúng chuẫn bị một cuộc ăn mừng vĩ đại thì đám đình thần cố vấn cho tân vương ngồi lại với nhau:

- „Tân vương ơi, chúng tôi đã đọc trong cổ lệ. Trong những ngày sắp tới, tân vương không chỉ lo việc triều chính mà còn phải lo kiếm hoàng hậu, nếu không ngài không thể cai trị dân được.“

Samuel chới với và bất an:

- „Làm sao tôi kiếm cho ra một người vợ?“

Samuel đi tìm người bạn thân của mình:

- „Hadrian, bạn luôn luôn là người bạn thân của tôi. Đã không biết bao nhiêu lần liều mạng sống cứu tôi trước rừng tên mũi giáo của bọn thảo khấu. Bạn hãy đi tìm giùm cho tôi một người vợ“.

Suy nghĩ khá lâu Hadrian mới trả lời:

- „Đây là chuyện riêng tư, nhưng thôi được, hạ thần sẽ giúp bệ hạ. Hạ thần phải làm gì đây?“

- „Bạn hãy đi tìm người phụ nữ cho tôi ở khắp nước và ngay cả bên kia biên giới. Có thể bạn may mắn tìm được. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ nhịn ăn cầu nguyện cho tới khi nào bạn thành công trở về. Để bảo vệ cho bạn tôi cấp cho bạn 50 tay bắn cung cưỡi ngựa, 50 tay dũng sĩ, 10 cổ xe, 5 xe hàng hóa và thư từ cùng quà tặng cho bạn bè“.

Một tháng sau đoàn lữ hành lên đường. Sau 5 ngày đi dọc theo con một sông lớn nằm dọc theo biên giới. Họ tới một cánh rừng già, đường càng lúc càng hẹp dần. Sau một tháng họ quá mệt mõi và kiệt lực thì họ thấy được một vùng sáng rực, sừng sửng một cổ thành. Trời đã về chiều nên họ xin được trú ngụ qua đêm.

Vị Vua lân bang nhận ra họ, hân hoan chào đón họ:

- „Hãy vào kinh thành của ta, các người mang lại tin lành đó chứ?“.

Vị vua ra lệnh mang ngựa của họ vào chuồng và cho săn sóc tử tế. Đoàn tùy tùng tắm rửa bên sông và nghỉ qua đêm ở nhà kho. Riêng Harian thì được xem như khách quí nên được ở trong phòng dành cho khách của hoàng gia.

Sau khi Hadrian giải quyết mọi vấn đề kinh doanh với nhà Vua, đoàn lữ hành được mời ăn tối chung bàn với nhà Vua. Trong hội trường lớn nhiều nến tỏa hương hoa lài được thắp lên, những mâm thịt rừng và bánh quy quế. Những người thích chơi đùa họ nhảy ra giữa hội trường đùa giỡn. Vào khoảng nửa đêm, nhà vua lên tiếng:

- "Mọi người bây giờ sẽ được thưởng thức giọng ca của con gái ta là Suleika"

Suleika có đôi mắt đen huyền tuyệt đẹp, nàng đeo một đôi bông tai làm bằng xà cừ. Nàng vận quần áo toàn màu vàng được may từ ba loại vải khác nhau. Nàng không mang giày vừa nhảy múa vừa hát một bài hát giản dị về tình yêu và hạnh phúc. Mọi người bị lôi cuốn vào sự trình diễn đến độ họ gần như nín thở để nghe.

Sau cùng nhà vua ban lệnh:

- „Thôi các ngươi hãy lui về nghỉ đi, chuyến hành trình khó nhọc đang chờ đợi các người. Các dũng tướng của ta sẽ hộ tống các ngươi 3 ngày đường.“

Sau khi lễ vật được trao đổi, họ bắt đầu cuộc hành trình trở về. Hadrian rất hài lòng và tự nghĩ:

- „Vua của mình sẽ rất vui mừng khi có được một viên ngọc quý như Suleika, một viên ngọc không thể nào tìm thấy ở khắp Đông Phương này, nàng là một món quà cho tất cả mọi người“.

Ban ngày thật dài trôi qua và đêm về thì lại rất ngắn vì phải lo đối phó với muỗi và rắn. Cuối cùng, sau sáu tuần, họ cũng về đến quê hương. Họ mừng được trở về xứ và những gánh nặng của cuộc hành trình rồi cũng nhanh chóng đi vào lãng quên.

Tân vương hân hoan chào đón họ:

- "Các ngươi bình an cả chứ? Thực phẩm có đủ dùng không? Này, Hadrian, bạn mang tin vui về cho tôi đó chứ? "

Hadrian tường trình về cuộc hành trình dài, sự tiếp đón nồng nhiệt của vương quốc láng giềng và về nàng Suleika. Vua Samuel nghe rung động cả trái tim. Hai tháng sau, ông nói với bạn của mình:

- "Hadrian, tôi muốn nhìn mặt Suleika. Chúng ta hãy đi cùng nhau tới vương quốc láng giềng, bạn sẽ được tôi trọng thưởng, bạn sẽ là người cận thần thân tín nhất của tôi. Tôi phong cho bạn làm Nguyên soái".

Hadrian tuân lệnh vì rất yêu mến đức vua. Vua cha mừng cho Samuel và khuyên con:

- "Hãy đối xử tốt với mọi người, nếu Suleika là người đúng hợp, thì hãy cố gắng để lấy được cô ta, nhưng không nên tự kiêu, con hãy bảo trọng lấy thân".

Lần này chuyến đi được thành lập với một đội quân viễn chinh hùng mạnh, hơn 30 thớt voi, máy ném đá, 100 kỵ binh, 150 kiếm sĩ, 50 xe tải lương, 10 xe hàng hóa và quà tặng. Vị vua già chúc lành cho họ:

- "Xin Thiêng Liêng Toàn Năng thương xót, Samuel và các ngươi được trở về trong bình yên và khỏe mạnh."

Một lần nữa họ lấy con đường dọc theo dòng sông để đi. Ban đêm họ dựng trại xung quanh ngọn lửa, để ngăn ngửa thú dữ. Đường đi vô cùng gian nan, phải dùng voi mở đường. Cuối cùng, sau ba tháng, họ tìm thấy con đường đến lâu đài, nơi mà họ lại một lần nữa được nhiệt liệt nghênh đón. Vì lâu đài không đủ chỗ, nên đoàn viễn chinh phải dựng trại ngoài lâu đài.

Tân vương Samuel rất sốt ruột, nhưng ông ta không tiết lộ mục đích. Lại một bữa đại tiệc được khoản đãi. Vào nửa đêm nàng Suleika xuất hiện, mọi người lại mê say thưởng thức vũ điệu của nàng. Nàng vỗ tay, đi vòng quanh, xoay trái xoay phải. Quỳ xuống rồi nhảy cao lên. Nàng hát một bài ca mộc mạc về sự vật, về nét đẹp của thế gian, sự gieo gặt của cuộc đời… Với hợp âm cuối nàng cúi đầu chào rút lui. Nhà vua trẻ chợt bừng tỉnh: "Mình phải can đảm lên". Anh nghĩ và đứng phắt dậy chạy theo nàng.

Tới bên giếng nước thì vua Samuel đuổi kịp công chúa Suleika. Anh lấy hết can đảm và nói:

- ”Vũ điệu của nàng đã mê hoặc tôi, Suleika. Thú thật, chuyến đi này tôi không thực hiện vì doanh thương. Tôi đi tìm một người bạn đời”.

Nàng nhìn anh và trả lời:

- "Vâng, tôi biết, cha tôi có nói với tôi về anh".

Nàng nháy mắt và nói:

- "Nhưng, thế gian là đoạn đường dài trước mặt anh... "

Samuel nghiêm trang:

- „Tôi muốn nàng luôn ở cạnh tôi. Tôi tin rằng chúng ta sẽ không bao giờ sống tẻ nhạt đâu. Tôi sẽ bảo bọc nàng với hai cánh tay này“.

"Chàng thật quyến rũ, một thương gia trẻ tuổi, khỏe mạnh, mình và chàng chắc hợp nhau lắm", Suleika thầm nghĩ.

Chẳng có lâu lắc gì để hai người trẻ tuổi hiểu nhau, chỉ cần khoảng khắc ngắn còn lại của đêm đó.

Sáng hôm sau họ xin cha mẹ Suleika tán đồng tình yêu của họ. Vua cha dĩ nhiên là rất đồng ý, sau khi hỏi riêng chàng trai trẻ và con gái mình là họ sẽ sống trung thành với nhau suốt cuộc đời không. Dĩ nhiên cả hai đều gật đầu.

Ngay sau đó, buổi lễ đính hôn được tổ chức, buổi lễ kéo dài tới ba ngày. Không chỉ ở cung điện và các vọng tộc mà tất cả thần dân đều vui mừng cùng cặp vợ chồng trẻ này. Vào cuối buổi lễ là một màn đốt pháo bông. Những quà tặng nhiều đến ba chiếc xe đầy cũng không đủ chỗ để chứa.

Khi đoàn viễn chinh cho biết sẽ hồi cố quốc, vị vua cha suy nghĩ và triệu tập quần thần của mình vào và nói:

- "Như các khanh biết, trẫm không có con trai. Thế nên theo trẫm nghĩ, chúng ta nên nhập hai nước lại thành một có lẽ là giải pháp hay nhất, các khanh có ý kiến gì?

Quần thần và ngay cả dân chúng đều nhiệt liệt tán thành đề nghị này.

Một phái đoàn lớn của vương quốc này cùng đi với cặp vợ chồng trẻ về trở lại vương quốc. Cuộc chia tay nào cũng buồn vui lẫn lộn.

Qua 60 lần vầng đông hiện lên và từng ngày trôi qua thì họ về đến cố quốc.

Tin đính hôn lan truyền nhanh chóng. Rồi thì lại một màn xin phép vua cha tán đồng, rồi lại triệu tập quần thần xin ý kiến.

Chẳng bao lâu sau đó hôn lễ được cữ hành, hôn lễ kéo dài tới ba ngày. Để cho đám cưới được long trọng, nào là nhạc sĩ, vũ công, những người biểu diễn xiệc, ca sĩ từ các nước xa xôi tới dự. Trong vườn thượng uyển các trò chơi được xây dựng, cổ xe ngựa cưới được lấy ra trang hoàng lại châu báu.

Bữa tiệc cưới rất xa hoa: nào là hương hạt mè, bánh gạo, gia vị, chuối chiên, bánh ngọt mật ong và một loạt các thứ khác nữa...

Sau tiệc cưới vị vua già và hoàng gia chuyển về cổ thành còn cặp tân vương trẻ thì ngụ ở cung điện chính.

Làm thế nào để ta sống tràn đầy hạnh phúc, vua Samuel suy nghĩ, trong khi nàng hoàng hậu trẻ của ông thì vui sướng bắt đầu tân trang nơi họ cư ngụ. Một toán hầu cận được thành lập. Một phòng tắm lớn mới bằng cẩm thạch, gạch lát kiều Đông Phương, xà bông tắm lấy từ cây dầu, cây đàn hương, cây xô thơm, hoa cúc và cây dâm bụt. Một nhà bếp với các lò lớn được xây dựng, tủ chứa đầy đủ các loại gia vị từ Tích Lan và Ả Rập. Phòng ngủ đặt một giường đôi được làm bằng gỗ gụ, nệm phủ tán hoa với màu xanh, trắng, lục, xanh dương và xanh ngọc ...

Rồi đến tuần trăng mật: tân vương và hoàng hậu cùng một đoàn tùy tùng thân tín nhất cưỡi ngựa chu du khắp nước, để có dịp nhà vua chỉ cho hoàng hậu thấy toàn vương quốc, được nhìn dân chúng làm việc. Đôi uyên ương sống chan hòa hạnh phúc.

Tiếp theo đó là thời kỳ làm việc: các trận mưa gió mùa sắp kéo đến. Đường xá, kinh đào, ruộng lúa cần phải được chỉnh trang lại. Cung điện trở lại yên tĩnh như xưa và thời kỳ của tuần trăng mật cũng từ từ trôi qua.

Hoàng hậu theo thời gian bắt đầu buồn bã và rút lui dần.

Một ngày kia Samuel hỏi:

- "Suleika, có gì làm em lo nghĩ ? Việc nước, chuyện đóng tàu, chuyện dân chúng chống đở cơn bão lụt? Em nhớ bạn cũ, hoàng thành khi xưa? Hay là em hết còn yêu anh?

 

Suleika trả lời, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi vì quá nhiều công việc, vì những nhiệm vụ triều chính, nhưng nàng vẫn yêu Samuel như thuở nào.

Tuy nhiên, với thời gian nàng càng lúc càng lặng lẽ. Samuel quan tâm thật sự tới những thay đổi của nàng. Vào một buổi tối một năm rưởi sau đó, Samuel ôm nàng vào lòng và nói:

- "Suleika, em làm anh lo quá, em không còn hạnh phúc. Anh che chở em, mọi người lo cho em, ai cũng làm cho em vui. Họ đi đây đi đó với em, họ ca hát, họ phụ em làm nghệ thuật. Em ơi, em nói cho anh biết anh phải làm gì cho em".

Suleika gụt đầu vào tay mình khóc nức nở:

- "Anh ơi, em không cần những thứ đó. Thứ mà em cần là một người chồng tâm linh, một người bạn đời... Anh hãy để em một mình".

Vừa nói nàng vừa tháo tay Samuel và chạy ra khỏi phòng. Samuel sửng sốt, bối rối. Anh cảm thấy mình như một thân cây bị bật gốc: "Mình phải làm sao đây?"

Trong nỗi lúng túng, Samuel đi tìm người bạn thân nhất của mình là Hadrian. Sau khi anh trình bày tự sự cho bạn mình nghe những chuyện đã xảy ra, một không khi tĩnh lặng bao trùm. Đột nhiên sau đó Samuel chợt nhận rõ ra:

- " Tôi sẽ đi khắp nước và tìm một ông thầy, một sư phụ về tâm linh một người có thể giảng dạy cho tôi! Hãy giúp tôi Hadrian, bạn đi cùng với tôi".

Sau một lúc do dự ngắn, người bạn cho biết:

- "Hạ thần xin hứa sẽ phục vụ bệ hạ, sẽ sát cánh với bệ hạ."

Thế rồi, một lần nữa một chuyến đi mới lại được chuẩn bị, sự chuẩn bị cho chuyến đi này còn mất công sức hơn bao lần trước đây. Vua Samuel tự đứng ra thu xếp mọi việc: đầu tiên anh đi tắm rửa con ngựa của mình, rồi yên ngựa, dây đeo, các cái khiêng, gươm, thực phẩm, sắt làm lửa, hạt dẽ... Nhà vua biết rằng chuyến đi sẽ mất hàng tháng dài, do đó một chính phủ lâm thời được thành lập để thay anh điều khiển việc nước.

Cuối cùng rồi cũng đến lúc lên đường. Khi hừng đông vừa ló dạng một đoàn dài người vật bắt đầu di chuyển: 50 con voi chiến để chống kẻ thù và thú rừng, 150 kỵ binh, 120 dũng sĩ đi chân trần, 50 cổ xe ngựa với lều và các thứ, một đội nhà bếp và một đội cứu thương, 100 con ngựa cũng được dẫn theo dùng để thay đổi.

Nhà vua trẻ lúc thì phóng ngựa lên phía trước đoàn lữ hành, rồi lại phóng trở lại cuối đoàn để trông chừng. Đoàn quân được thay nhau lúc ngồi xe, lúc xuống đi bộ. Chẳng bao lâu sau đường đi càng lúc càng trắc trở, trời nóng kinh hồn, ngựa phải thay đổi luôn.

Chừng một năm sau, đoàn lữ hành đi chân đất bắt đầu than van:

- "Chúng tôi sắp chết đến nơi, không thể tiếp tục được nữa, đức vua đã đưa chúng tôi vào chỗ chết, trong khi gia đình của chúng tôi ở quê nhà không người nuôi nấng, bảo vệ".

Nhà vua cảm thông họ, cám ơn lòng trung thành của họ, trọng thưởng tiền bạc và cho phép họ trở về. Họ trở về với 20 cổ xe và 30 con ngựa.

Những cơn gió mùa bắt đầu đưa mưa tới nên cuộc hành trình càng khó khăn hơn. Những thớt voi không di chuyển được qua các con sông nước chảy xiết và sình lầy. Ghềnh thác lại gặp luôn và phải vượt qua. Cuối cùng dù cố gắng cũng không còn có thể chịu đựng nổi. Sau một năm đành phải cho đoàn voi trở về và sau hai năm thì gần cả đoàn tùy tùng theo hộ tống cũng được cho về. Cuối cùng thì toàn bộ đoàn tùy tùng hồi cố quốc. Giấc mơ một chuyến đi được dễ dàng, hạnh phúc không còn nữa.

May mắn là Hadrian, 10 người xạ tiễn cùng 3 con ngựa vẫn còn ở lại. Tuy nhiên sau 10 năm nữa thì tất cả những người ở lại đều kiệt sức, bệnh hoạn và không chịu đi nữa. Họ được trả tiền và cho về.

Thêm năm năm nữa thì Hadrian cũng bỏ cuộc:

- "Samuel, lòng trung thành của hạ thần đành kết thúc ở đây, hạ thần quay về vì hạ thần muốn còn sống để nhìn lại gia đình hạ thần".

Vua Samuel chúc lành bạn, cảm ơn sự hi sinh của bạn mình và nói mình phải đi đến khi nào tìm thấy.

Samuel đi một mình trong chán nản, ông lạc lối trong một khu rừng rậm. Ngày thứ ba ông gặp một băng cướp, bị tấn công và bị thương. Nhờ con ngựa mà ông còn sống sót. Ngoại trừ cây giáo, ông bị mất hết mọi thứ. Tối đêm đó thì ông hoàn toàn kiệt sức, rồi ông chìm vào một giấc ngủ. Trong giấc mơ, một ông già tay cầm một chiếc đèn lồng hiện ra. Ông nhận ra ông già là ông nội của ông. Ông nội nhìn ông mỉm cười và nói:

- "Hãy đi tiếp đi Samuel, cháu đừng sợ, chẳng bao lâu nữa cháu sẽ đạt được đích của cháu!"

lược dịch từ tập số 4, 5 và 6 Info 2010 của Subud Đức.

 
 

 

 
 
  © 2010 Góc Nhỏ