Chuyện tiếp nối

Tản Mạn

Chuyện một: Đừng thay đổi thế gian

Ngày xưa có một vị vua cai trị một xứ sở giàu có thịnh vượng. Một ngày kia nhà đi bộ vân du đến nhiều vùng xa xôi trong nước. Khi trở về cung đình, nhà vua phàn nàn là chân ngài nhức nhối lắm,vì đây là lần đầu nhà vua du hành xa như vậy và những con đường nhà vua đi qua rất xấu và đầy đá sỏi.

Nhà vua bèn hạ lệnh cho toàn dân phải lót hết mọi con đường trên khắp xứ bằng da thuộc. Tất nhiên, để làm được như vậy sẽ cần hằng trăm ngàn bộ da bò. Việc này gây tốn kém rất nhiều vàng bạc.

Rồi, một vị quân sư khôn ngoan, can đảm can vua: ” Muôn tâu bệ hạ, tại sao bệ hạ lại phải tốn một số vàng bạc khổng lồ vô lý như vậy? Tại sao bệ hạ lại không dùng miếng da bò dày bọc chân của bệ hạ?

Nhà vua lấy làm kinh ngạc, sau vua đồng ý lời đề nghị, làm một đôi giày cho chính mình.

Câu chuyện này cho một bài học luân lý giá trị; để biến thế gian này thành một nơi an lạc và hạnh phúc, tốt hơn bạn nên tự thay đổi chính mình và cách suy nghĩ của bạn; chứ không phải thay đổi thế gian bên ngoài kia.

Câu chuyện này sẽ thay cho Lời Ngỏ trong bài sẽ viết về: Từ Âm-Dương Động-Tinh của Thái Cực Đồ Đến Kỹ Thuật Tập Latihan; đồng thời như một báo động nhắn nhủ cho một số ít huynh, đệ, tỉ ,muội bị sốc vì môt số bài viết của tại hạ trước đây; có thể là, hoặc, do phong văn của tại hạ dở, đâm ra họ không hiểu (nhưng chả thấy ai phản bác “ không hiểu “ như trường hợp một huynh Bác Sĩ và một đệ đã trả lời một bài viết của một huynh thuộc vào nhóm tiên phong tu tập rất lâu năm trong Su?!); hoặc là họ có thể vẩn đem cái Tâm trống không trong Latihan ra đời sống thường nhật mà quên đi xử dụng tâm trí khi đọc văn của người nên không hiểu tại hạ nói gì chăng???!!!***

Chuyện hai, nhắc nhớ lai sau biến cố 1975, tất cả sĩ quan cấp úy, tá và tướng cũng như quan chức chế độ VNCH đều phải trình diên học tập cải tạo trong các Trại Tập Trung Cải Tạo, một từ chơi chữ của chế độ mới. Sau khi ”học tập tốt?!“ được thả về gia đình, dầu ở thành phố hay bị thúc đi các vùng kinh tế mới, đều trong tình trang gọi là Quản Chế, mỗi ngày phải trình diện công- an phường/xã vv....Trong mỗi khu phố đều được một công-an khu-vực quản lý có quyền vào nhà bất cứ người nào không báo trước và dỉ nhiên, các nhà có người học tập cải tạo được Rổng viếng nhà Tôm kỹ càng hơn. Ban đêm, có sinh hoạt tổ dân phố nghe công–an lên giọng giảng bài hay trả bài? chính sách Đảng vv và vv.... có hát hò búa xua khỏi phải nói ra đây bài gì vì mọi người thừa biết, ”khổ lắm, biết rồi nói mãi!!!”. Trong thời gian sau 75 này, hình như không gặp một người ngoại quốc ngoài đường phố SaiGon. và như một mặc định hay là một suy nghỉ cố chấp, người ngoại quốc tới xem như là gián điêp có sứ mạng gì đó?!

Tại sao tại hạ lại dong dài chuyện cũ này?

Vì, Phụ tá Simpson vâng lệnh Bapak đem thông điệp sang cho anh chị em Su ở Saigon mà người trực tiếp tiếp xúc đầu tiên là chính tại hạ và cũng là người vẽ kế hoạch bốc Simpson đến bác nhà DMC để có cuộc tiếp xúc với một nhóm anh chị em Su sau này. Còn tại sao Minh Sư lại chọn tại hạ mà không một ai khác như huynh Hoàn Hương Tống - một người từng là dân biểu tỉnh đồng thời là chủ bút, chủ báo một tờ báo có tiếng của SG, tức một người đầy khôn ngoan về trí, sáng suốt cái tâm vả lại không có học tập cải tạo chỉ là con gia đình bị đánh tư sản mại bản; hoặc Phụ Tá DM Châu thông thạo tiêng Anh hoặc là đại huynh Roosdiana-Tạ Quảng đã lâu năm làm việc Phòng Thông Tin đầy đù bản lãnh lách né nếu công– an kẹp cổ hô hoán là” xịa-CIA” vì cả gan tiếp xúc người ngoại quốc?

Xin xem hồi sau, quí huynh đệ tỉ muội sẽ lần lần thấy được là những gì tại hạ viết không thừa không thiếu mà nối kết nhau như mắc xích, và hiểu tại sao văn phong của tại hạ nửa chơi, khôi hài, nửa thật. Vì đây là “ Diễn Dàn Tâm Linh, tuy nhiên vẫn trụ theo đời, không xa rời đời trong lúc vẫn tiếp nhận ân huệ Thiêng Liêng; do đó tại hạ phải phóng bút theo kiểu “ mờ nhân ảnh “; vì quí đại huynh, đại đệ chức sắc, cũng như đại tỉ chức sắc cùng muôi muội đều hàng mấy chục năm tu tập, tại hạ dầu kém cỏi hiểu lù mù các bài giảng của Ngài, cũng muôn đóng góp ngu kiến bằng cách mờ mờ, ào ảo chứ mà viết huỵch tẹt lối i-tờ trường làng thì mang tội khi dễ, vả lại viết theo cách đó tại hạ chẳng thà ”nói với đầu gối sướng hơn”.

Xin thứ lỗi trước nếu tại hạ có quá lời?!?!?!

Sau khi may mắn tốt nghiệp đại học kỹ thuật, bị động viên vào quân trường Thủ- Đức; tại hạ gặp tiên ông Minh-Sư và run rủi cả hai cùng chung đại đội 38, một đại đội đứng chót có nhiều tay thấp lùn. Cả hai chung một trung đội, cùng giường trên, dưới, khóa 6/70 kéo dài nhứt trong lịch sử quân trường TĐ, gần mười tháng thay vì sáu tháng.

Nói đúng, thì MS vừa là đồng đạo, vừa là đồng môn vừa là thầy của tại hạ; vào Su sau tại hạ nhưng lại là người tốt nghiệp đốc sự - công chức cao cấp, đào tạo tại Trường Quốc Gia Hành Chánh - với luận án ra trường hình như, Subud - phát triển kinh tế, được biết là các Giáo Sư đọc cũng chả hiểu mô tê chi mấy, do là lạ thì cũng xong, thành Giáo Sư Đại học Cần Thơ, không làm Tỉnh trưởng. Tại sao lại là thầy tại hạ?

Năm 74, tại hạ xin dự thi cao học ban kinh tế Trường Quốc Gia HànhChánh vì GS Đặng quốc Trị - Giám Đốc, PhD ở Mỹ - cho phép ai có bằng Đại học đều dự thi được tuốt. Có ba ban thôi, Hành chính -Tài chính, Kinh tế và Ngoại giao, mỗi ban mười hai sinh viên. Bài thi đầu viết luận tổng quát, vừa đủ điểm tối thiểu vào vòng bán kết, nếu không thì xách đít về quân đội sống đời quân nhân tiếp. Bài hai, cũng bài luận viết về đề tài kinh tế, đậu hay không là do bài trọng điểm này, cuối cùng là phỏng vấn bằng tiếng Anh.

Từ khi học ở Đại học có bao giờ viết một bài luận phân tích vấn đề đâu, lại phải viết về kinh bang thế tế. Nói nôm na, tại hạ phải đấu chưởng với các danh thủ nặng ký từ các lò danh môn chính phái: nào trường Luật, đại học Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt, đại học Chiến Tranh Chính Trị, đại học Minh Đức, đại học Vạn Hạnh, số thí sinh lên đến hàng ngàn mỗi ban. Tại hạ thuộc phái võ cắc ké. Vô danh tiểu tốt. Qua hai bài luận văn được xếp hạng 3 mới kỳ lạ?! Họ đánh theo hữu-chiêu Thiếu lâm, Võ đang, Nga Mi còn tại hạ thắng được do đánh vô-chiêu theo Võ say (rượu) gọi là Túy quyền hay Túy Lúy Phật, có lẻ vậy mà văn phong có tính chất diễu nên giáo sư chấm. Nhưng “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, học ba bốn tháng thì biến cố 75, mọi dự tính đảo lộn, mộng ước tan thành mây khói, do đó Minh Sư là thầy tại hạ đúng thôi! Có chuyện lạ tưởng nói ra không thừa, ngày nhập học đầu tiên, tất cả đứng chào quốc kỳ, nhưng than ôi! điềm Trời báo trước, cờ rủ nửa chừng (chưa bao giờ có hiên tượng nầy từ trước tại một nơi duy nhất đào tạo nhân tài lãnh đạo quốc gia -Trường Quốc Gia Hành Chánh (QGHC) - cho đến khóa Cao-học X (số bù trất) của tại hạ.

Trở lại chuyện Simpson, chắc Minh Sư biết tại hạ là tay kín tiếng, lì đòn có tính nhẫn qua thời gian dài chung sống và chắc là Minh Sư tưởng tại hạ không có vào trại tập trung học tập do chưa tốt nghiệp Trường QGHC, không biết tại hạ trải qua “nhứt nhựt tại tù, thiên thu tại ngoại” một thời gian tương đối dài ba năm so với đời người. Nhưng, chắc là cảm nhận được tại hạ không lùi bước trước hoàn cảnh éo le ngang trái nào cả.

 
   
   

Tại hạ từng chứng kiến nhiều cái chết lảng xẹt: một Bác sĩ giựt dây leo lúc khai quang rừng; trái bom bi vô tình xoay tiếp đúng số vòng định mệnh đã ngủ yên trong nhiều năm, nổ tung; cuốc đất trồng trọt theo lệnh thì nhằm ngay mìn cá nhân nổ, xong đời. Kinh hoàng nhứt là vụ kho đạn nổ ở Long Khánh, vừa mang cơm cho cả đội ăn, mới vào láng trại thì nghe tiêng nổ ì ầm xa xa, rồi nhiều tiếng rít gió ghê khiếp bay vù vù trên bầu trời lảng đảng mây giăng ngang đồi đất đỏ đẹp ngay trại tại hạ ở gần ngàn người tập trung, Bác sĩ Dược sĩ quân y rất đông. Chung quanh còn nhiều trại tập trung khác nữa.

Kẻ nhảy xuống giếng sâu vẫn tử vong do lúc đu dây kéo giếng xuống đến đáy thì tay quay giếng tuột ra phang vào đầu lòi óc; vài anh chạy ra cổng bị bắn chết (tưởng bộ đội chạy nạn không có ai canh gát trại nữa chắc); hai anh nằm dưới gầm cầu bêtông sửa xe bị mảnh bom phạt đứt hai giò, người bạn cùng trường trung học bị mảnh bom ghim vào mông đít vài cm thôi, khiêng đến trạm xá được nhét giẻ vào, lên xuống bảy tám lần, kết quả mất máu chết gục; núp trong hào sâu nằm sau hội trường, bị mảnh bom nhỏ rơi từ trên không phập thẳng xuống cổ gây tử vong, còn nhớ: “ chết tôi rồi Trời ơi!”, bạn đó cách tại hạ nửa thước, tại hạ bị mảnh nhỏ ghim ở lưng gần cột sống, hơn ba tháng mới lành vì ăn uống thiếu chất dinh dưỡng. Mới hôm qua còn xem được đôi guốc nhò xíu mà bạn tù khoe làm dành cho con gái yêu nếu có dịp gặp mặt; chiều nay ảnh ra đi miền niên viễn.

Đúng là cảnh “thiên la địa vỏng” nhưng thiên lôi đánh chỉ có một chỗ, nhìn lên, lưới đan các loại mảnh bom lớn nhò đủ cở bay vần vũ khắp hướng thêm tiếng rít gió ghê hồn, khác rất xa trận bỏ bom từ phi cơ?!!!!

Ngỡ đâu sét đánh ngang mày!
Phi đao mảnh vỡ rợp trời ai hay!
Hồn phi phách tán cao bay!
Phe ta lẫn địch tứ tung chạy dài!

Tội nghiệp mười mấy xác bạn, chôn đêm hôm trước thì sáng mai phải đào trở lên, đem đi chỗ khác vì chôn nhằm đất dân, không phải là “người chết hai lần thịt da nát tan” mà “người chôn hai lần nhặng bu thấy ghê”!!!!.

Tại hạ nhớ khi cảnh hỗn loạn đó xảy ra thì chỉ nghĩ Thiêng Liêng trong chớp mắt và niệm hồng danh Quan Thế Âm Bồ Tát rồi thôi, lo chạy bán sống bán chết; các anh sĩ quan trong binh chủng thiện chiến từng vào sanh ra tử chạy trối chết huống hồ tại hạ chưa từng ở tiền tuyến, biết trận mạc ra răng. Nỗi kinh hoàng đó kéo dài hơn ba tiếng mới hết. Đi khắp nơi, mới khám phá sự chết ly kỳ nói trên. Lạ một điều cái giếng có anh nhảy xuống vẫn không thoát chết, cách đó không xa, tượng Phật Quan Âm cao sừng sửng không một vết mẻ, chỗ đó không ai núp cả, chắc ai cũng nghĩ là trống trải quá, mà thật ra chung quanh đó nhiều mảnh bom nhứt, có cả bom bi nữa, đạn M72 còn mới màu đồng sáng đỏ đẹp, vì trực diện kho đạn với khoảng càch gần nhứt nữa!

Cuối năm 78, trở về gia đình, vất vưởng, ê chề đau đớn, tâm hồn chùn lại, tan nát cõi lòng, khổ nhục tâm hồn còn vương mang; kẻ i-tờ rít chỉ huy cả đám nào là Bác sĩ, Dược sĩ, Kỹ sư, Cán sự, Chuyên viên tốt nghiệp đại học ngoại quốc! ”Này nhé! Các anh hôm nay cuốc đất, chỉ tiêu ra, mỗi anh một trăm mét vuông, nhớ nhé! một mét vuông là 1x1, còn trăm mét vuông suy ra 100x100, nghe rõ!, ối Trời! suy luận theo lối Các-mới đây, tại hạ nghĩ thầm, dám cãi à, ngậm đắng nuốt cay, ngậm bồ hòn làm ngọt”.

Một chiều tối đẹp trời, không mưa, vị cứu tinh Simpson, đùng một cái đến nhà tại hạ trong xóm nhỏ có vaì chục nóc gia trong lúc tại hạ lại ở tận Đa kao cũng trong xóm nhỏ. Ông đi xích lò mò đến ngay, cả hai tập latihan; nói chuyện và đề ra kế hoạch bốc ông ta.

Vào buổi sáng nắng vàng trải dài trên vỉa hè Eden trước tòa Đô-Chánh, đường Nguyễn Huệ, tại hạ đi ngược chiều với Simpson để chắc là phe ta có mặt, bên kia đường, chàng Đốc chích nhà ta và chàng Đập phá nhà, cả hai biến thành trinh sát, cận vệ trên hai ngựa sắt không hổ danh của phái Hồng Gia Trang, nổ máy sẵn sàng. Tại hạ và Simpson vừa chạm mặt nhau làm như không biết nhau thì nhanh như tên bắn, hai trinh sát rề xe, thế là xe trước xe sau cách khoảng xa xa tung bay lướt gió” đường trường xa con chó nó tha con mèo”(bài hát lục quân nhưng sửa lời), từ đó là phía Bắc thành phố đến phía Tây, địa điểm DMC, cách cả gần chục cây số. Đường xa, vắng xe, ông Simpson lại to con, mập mạp, nhìn qua như hát xiệc vì Đốc chích mất hút như tay lái xe không đụng tới vi vút lạng lách dòm chừng phía sau có cái đuôi nào không y chang James Bond, ba ngự lâm pháo thủ vẫn hiên ngang làm trọn nhiêm vụ, an toàn xa lộ, bí mật khéo léo, “ bích hổ leo tường “ qua cầu thang thượng lầu đáp sân thượng. Thật là, tương phùng diện kiến tao ngộ hoan vui chuyện trò, latihan, Phụ tá DMC thông dịch vvv....

Quên! Trong buổi gặp gỡ đầu tiên ở Đa kao, tại hạ hỏi ông Simpson, mới biết là ông được cấp visa vào SG/VN với lý do đem văn hóa vũ khí Boomerang thổ dân Úc qua truyền bá, nhưng phải có người và địa chỉ rõ ràng ở VN, người không ai khác hơn là tại hạ. Việc Simpson đến với tên tại hạ thì công–an thành nắm chắc không sai chạy, mà tại hạ mới từ lò cải tạo về được một năm, Ô. Simpson đến lần đầu đó, năm 80. Chế độ mới, tất cả ai cũng biết rồi với lại là buổi giao thời, mọi nhất cử nhất động của thành phần chế độ cũ, và ngoại kiều đến VN đều được theo dỏi sát nút! Thế mà! từ lúc đó cho đến sau chả thấy ma nào mò đên hỏi thăm sức khỏe tại hạ? Trong thời gian có mặt Ô. Simpson, kể cả lúc bốc người, tại hạ làm rất tĩnh và tỉnh như sáo, không có gì sợ sệt, không biết tâm trạng của Bác Sĩ, và Kiến Trúc sư ra sao thôi?. “Mission Impossible “ được hoàn thành mỹ mãn, kỳ diệu. Có lẽ, đem lời cầu nguyện vào tâm sâu thẳm dâng lên Đấng Toàn Năng, thay vì chỉ một lời nói là cầu nguyện nào đó suông suông; không được, không thành tâm và phải “ tận nhân lực, tri thiên mạng “ với “Bi Trí Dũng”, việc gì khó không được, việc gì nan không thành vả lại là việc chung, “ có gì lo với sầu hả? “.

Thấy không, việc đến thình lình không có báo trước, chỉ có tiến tới với toan tính bằng cả tấm lòng cộng với trí sáng thì có gì phải hãi sợ ngăn sông cách núi, hùm beo thú dữ.

Ở trên đời, mọi việc không như ước mơ, thường trái với ý mình mong muốn?!

Trong hoàn cảnh khó khăn, tâm lý học nói: “ Fight or Flight “- chiến đấu hay chạy trốn - chọn lấy một; hiên ngang đối mặt hay rụt đầu rút cổ trốn. Dĩ nhiên, khi “tranh đấu thì không khỏi tránh đâu bị trâu đánh?!” biết lách thì thoát với niềm tin và trong trường hợp đó, nếu đòi hỏi bắt buộc có điều này điều nọ mới thi hành sứ mạng, vậy sao thành?

Lấy vài ví dụ đơn giản, đạo chích luôn nhòm ngó nhà ta, vấn đề không phải nằm ở chỗ treo cái bảng hù dọa như :” Các tên trộm hãy tránh xa, vào nhà là bị điện giựt chết “, mà ở chỗ làm sao, khi nó vào nhà rồi, lục soát khắp nơi và tụi nó nói với nhau, tụi bây ơi nhà này không có gì đáng lấy mà có lấy không mang được, ra mau kẻo bị phát giác.

Hoặc, “ Họa tùng khẩu xuất, bịnh tùng khẩu nhập “, không lẻ mỗi lần ăn mình nói: “ Ê! mấy con vi trùng khốn kiếp, tao đang ăn ngon đây, tụi bay hãy xéo xéo chỗ khác chơi?!” Không thể như vậy, vấn đề là vi trùng luôn có xâm nhập, thực tế là như vậy, khi nó vào một cơ quan nội tạng thì lũ nó nói với nhau,” tụi bây ơi, tao không thấy có gì ở đây mà nhậu được cũng không thấy chỗ nằm ngủ êm nữa, thôi bỏ đi tám”, chạy cả lũ, mình không bịnh. Mình làm sao cho lũ nó nói như vậy là tùy chế độ ăn uống, dưỡng sinh thôi?

Rồi! ra đường đang vi vút xế hộp, hay Honda, thấy xe lao tới mình tốc độ khiếp vía, không lẻ la:” Ê! thôi cha nội, lái xe như vậy đem xe về đi màxách giỏ đi chợ cho dzợ” ; mới kịp la thì cái rầm mình lìa xa dương trần còn đâu. Nhiều cái không có lẽ trên thực tế ở cõi đời lắm, không cùng!

Nhìn thành phần đại biểu trẻ, người là cây đinh cho sự bàn cãi thì cũng từng biết lá quốc kỳ vào cái thời đã có thể bây giờ còn giữ hình ảnh màu cờ sắc áo. Lý do lo sợ ư? Có thể ảnh hưởng tâm lý của cha?! SN này là gia trưởng, mọi sự trong nhà một tay sắp xếp hết!

Có hai Siêu nhân, một thì tận xứ Bắc Mỹ có vài điểm thú vị tại hạ sẽ đề cập trong loạt bài “Điểm Mặt,,,,”, một là Giáo Sư đang ở VN còn có rất nhiều điều hay hơn nữa, trước đây từng giữ chúc vụ quan trọng đạo Bahai, nhưng hình như trốn quân dịch và suy cho cùng điểm này, tại hạ cho là gián tiếp từ chối lá quốc kỳ, dầu thái độ phản chiến cũng đáng khen ở một khía cạnh nào đó chăng?!

Có thể nói thêm, nổi sợ hoang tưởng, dưới bóng cờ sẽ làm cho mộng làm giàu không thành?! Và niềm tin vào đấng tối cao lung lay vì ảnh hưởng sức mạnh vật chất cám dỗ. Tại hạ không hiểu với tâm trạng như vậy thì tiếp nhận lợi lạc gì ở hội nghị QT, nếu tự nói có thì chỉ lả phơn phớt ngoài da do tâm lý nghĩ vậy?!

Tội nghiệp đại tỉ ta! Có niềm tin, nhưng không giữ trọn chữ tín, lời hứa với chính mình. Lúc mới đầu, quyết liệt ghê lắm; nhưng than ôi! khi đối diện với đồng đạo nhưng không đồng lòng, dị ứng cờ máu thì buông xuôi vô điều kiện, chỉ biết than thân trách phận, không thể bảo vệ lý tưởng của mình giờ chót. Do đó, tại hạ đã nói đại tỉ không biết làm chính trị; kết quả chung cuộc hành động đầu hàng ở hội nghị và cũng không biết quyền biến như Hàn Tín chứng tỏ như thế, bị ép nhượng bộ cho vui cửa vui nhà?!!!!!

Bên lề, lý luận “ không thực thể, làm thế... để dễ chấp nhận sau này”; chỉ bàn nửa vế hà.

Quyết định không bóng cờ tung bay ngạo nghễ, tạm cho là đúng đi; vì một cái đầu thua ba cái đầu! Nhưng, từ hải đảo thiêng liêng nhìn xuyên Mẹ Thái Bình Dương về phương trời Nam đi, có biết, có nhớ câu vè nhân gian: thủ kho hơn thủ trưởng, thủ quỹ phải là thủ quỷ mới lòi thủ chỉ (vàng), trung ương thua lệ làng; kỷ cương, luật thành văn và luật loạn rừng cái nào mạnh, bát nháo hổn quan hổn quân.” Nén bạc đâm toạc hồ sơ vv...”?! Nhưng nói chung, tại sao lại “lấy bụng quân tử so dạ tiểu nhân”, tại hạ chịu thua, xin bái xin bái; mà sao không dựa vào công tâm “ chó sủa mặc chó đường ta ta đi “ mắc mớ gì cái không thực thể mà hy sinh, coi chừng sống trong mâu thuần mà không hay?! Khôi hài, tất cả sụp bẫy ngon lành không thấy tức tưởi giống như thành bị lấy không tốn một giọt máu?! Nói theo tiếng giang hồ, đạp phân người mà không biết hôi. Tại hạ nói đa số có thể sai là vậy. thứ lỗi, thứ lỗi! tại hạ quen bôn ba, bị bằm dập hay nói kiẻu dzậy.

Lời đoán, hãy để yên cho tất cả tập trung, không màn thế sự...., cho việc lợi lạc tâm linh cá nhân; tham thành Phật cũng phạm giới tham; nhưng như thế có ích kỷ và xa rời thực tế không? Giả thử, nghe tin mẹ, cha, vợ hay con bịnh hoặc tai nạn hấp hối, thì có không lo, không màn tới không nhỉ? Tuy nhiên, những câu viết chỉ là hồi chuông chùa Cảnh-Tỉnh mà vẫn cho tất cả sự Tĩnh tâm cần có hưởng lợi lạc tâm linh. Vả lại, “ Nhứt tu tại gia, hai tu chợ, ba tu chùa” ; hơn nữa Ngài luôn nhấn mạnh: “,,,tiếp nhận ân huệ mà không xa đời thường nhật”,”,,,đường hướng mới nhất, dễ nhất Thiêng Liêng thương xót nhân loại ban cho”, đòi hỏi điều này điều nọ thì có sống trong mâu thuẫn không; vì” chợ lúc nào cũng động”, “gia sao khỏi lên giọng“, “bát trong sóng còn khua” huống hồ người sống phải hông? và nên hiểu ý nghĩa thâm trầm của câu chuyện được truyền đạt ngay từ đầu, nhưng hiểu mà không hành thì sao? vả lại, tầt cả có nội lực ba, bốn chục năm tiếp nhận thì ở trong thuyền trước sóng gió ba đào, mà làm gì đến nổi thế, sao lại không thể Định thân, Định tâm, Định trí mà lại để chao-đảo theo một vài bàn cãi, còn nỗi sợ chỉ là vu vơ ?!.

Tất cả, chúng ta đã và đang đi trên Đại Đạo không thể làm chính trị được, có muốn cũng không thể, vì không có cái tâm cùng thủ đoạn của kẻ làm chính trị đúng nghĩa, háo danh ham lợi không màng nữa nói gì; tuy thế, xét về lời nói thì có vẻ giông giống chính trị (dishonest politician) - sự tráo trở của chính trị gia?! dầu chỉ là vô tình! Lúc giữa chừng, ý kiến đại tỉ có vẽ thuận lý nhứt trong tình hình hiện nay, rất tiếc!!

Nhưng vấn đề chính tại hạ thấy, chiều ý, chiều lòng người, đại huynh và đại tỉ chức sắc giống như tay đao phủ thủ chặt đứt đường tiến giới trẻ mà các đại huynh, đại tỉ vẫn ca ngợi kỳ vọng vào; vì như thế là đánh mất cơ hội cho họ trau dồi, bén nội cảm, mạnh nội tâm - linh hồn với sự thực hành tĩnh tâm trong mọi tình huống bằng trực tiếp đối diện sự việc “hình như khó”; một sự việc mà ngay từ đầu tại hạ nói chuyện nhỏ thôi. Ai cũng mừng nếu có được “ Hậu sinh khả úy “; nhưng mà không phải vậy!!!, nhìn trở lại sự việc trên mô tả, tại hạ có một mục đích trình bày, đó không phải để khoe thành tích mà là nói lên một kinh nghiệm sống: “Niềm Tin, Tấm Lòng Thành” thì trực diện khó khăn đến nguy hiểm cho bản thân, đến mất mạng không chừng nữa, vẫn có kết quả tốt thôi.

Than ôi! kỳ vọng để rồi thất vọng!!!!!!!

Do vậy, bài ngắn trước, tại hạ xin nhắc lại:

sai lầm trầm trọng,
đại sự hỏng bét,
tiền đồ u tối!

Thôi rồi! Không có lẽ từ mấy chục năm nay đến giờ cứ:

“ Hận Đồ-Bàn “ cất cao tiếng hát!
Ca VietNam hát nhỏ trong lòng!, mãi sao Trời?!?!?!

Cờ VietNam treo ở trong tim,
Sao dám tung bay khoe sắc thắm?!

Nói thêm một tí! Trịnh-Nguyễn phân tranh hai bờ chia cắt kéo dài hơn trăm năm, nhưng không có đễ di hại phân hóa và kết, Ông Cha ta vẫn làm làm chủ đất Mẹ con rồng cháu tiên. Điều chắc là không ai nhờ ngoại bang, chỉ là một lẻ; có thễ có Bồ tát hóa thân giúp. Trước đây, tại hạ than: Bồ Tát đã bỏ ta từ khuya, từ 75?!

Hy vọng! Bồ Tát quay lại? Thay đổi ư, tùy vào Tâm thức quý Đại biểu???????

Tóm lại những gì viết trên, tại hạ thấy không có gì hơn là gởi gắm tâm ý mình cho tất cả đại huynh, đại tỉ, đại muội nói chung, và nhất là giới trè nói riêng qua một cốt truyện ngắn, sâu sắc với hy vọng những gì tại hạ trình bày qua một số bài viết đã trình làng và nhứt là bài Chuyện Nối Tiếp cho bài Dư Âm cũng như bài Dư Âm đã đăng sẽ được tất cả thấy được một chút gì hay trong đó.

Nhân tiện xin nhắc ý và lời Bapak, đại để là:

°,,,, khi quí vị được một công việc, với chọn lựa, thì quí vị nên chọn công việc khó khăn nhứt,,,,,”.

Do đó, trực giác hoặc do nội cảm bắt tại hạ viết trong bài Dư Âm Treo Cờ (tâm tình với giới trẻ) trước đây với một ví dụ đời thường: ,,,,,,,,, chúng ta dễ quên đi những luật căn bản, dầu chúng ta lái giỏi, hoặc quên đi cái căn bản rất thường để đến lúc cần thì không nhớ áp dụng lúc bơi, nên tay bơi giỏi vẫn chết,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,( Dư Âm - tâm tình giới trẻ)

Ý muốn nói gì?- Đại-biểu trẻ muốn đi dự HN mà vẫn không muốn có khó khăn xảy ra (theo tưởng tượng). Như vậy lời giáo huấn của Ngài có được lấy làm khuôn vàng thước ngọc hay không hở?! Không nên đọc nhiều, đọc ít ít một, và chỉ những bài cần và có thể áp dụng cho đời sống nhưng sẽ làm mạnh nội tâm - linh hồn.

Cà rốt – Trứng – Cà phê

Một cô gái nói với cha cô về đời sống quá khó khăn và cực nhọc của cô. Cô ta than không còn biết phải làm gì nữa và muốn đầu hàng số phận. Cô cảm thấy mỏi mệt và không còn ý chí vươn lên, vì cứ hết khó khăn này qua, lại có khổ nhọc khác tiếp nối.

Cha cô ta, một nhà bếp, bèn dẫn cô vào nhà bếp. Ông ta đổ nước vào ba cái nồi lớn và vặn lửa đun sôi. Sau khi nước đã sôi, ông ta bỏ vào nồi thứ nhất một ít cà-rốt; nồi thứ hai một vài quả trứng; và nồi thứ ba một ít hạt cà-phê. Rồi ông cứ đứng bên bếp lò, để cho nồi sôi mà không nói một lời nào.

Cô gái nóng nảy, chờ đợi và tỏ ra bối rối về những việc làm của cha, nhưng không dám hỏi cha. Khoảng chừng 20 phút sau, cha cô tắt bếp, vớt hết cà-rốt, trứng ra khỏi nồi và đặt mỗi thứ vào một cái tô; còn cà-phê thì đổ vào một cái ly.

Sau khi làm xong, ông bèn quay mặt đối diện với đứa con gái và hỏi: “ Này con, con thấy những thứ gì đây?”

Cô con gái đáp: “Cà-rốt, trứng và cà-phê.”

Cha cô bảo cô đến gần và sờ thử mấy củ cà-rốt kia. Cô làm theo và thấy là những cà-rốt kia mềm nhũn. Sau đó cha cô bảo cô lột vỏ trứng luộc. Cô thấy chúng đã chín và hơi cứng cứng. Cuối cùng cha cô bảo cô hãy ngửi thử mùi cà-phê.

Sau khi làm như cha cô nói, cô bối rối hỏi: “ Vậy là ý gì Bố?”

Cha cô bèn giải thích rằng ba thứ mà ông trình bày đó đều trãi qua cùng một hoàn cảnh không may, dầu sôi, lửa bỏng - nước đun sôi - nhưng mỗi vật phản ứng khác nhau. Củ cà-rốt cứng cáp trở nên mềm nhũn trong nước sôi. Trứng gà vỏ mỏng bao phủ chất lỏng bên trong biến thành cứng đặc lại sau khi nấu. Riêng hạt cà-phê rất đặc thù, chúng thay đổi luôn cả mùi vị và màu sắc chất nước (tức hoàn cảnh bị thay đổi) đã đun sôi chúng.

Người cha hỏi: “Con muốn trở thành là gì khi hiềm nạn, khó khăn gõ cửa nhà con, con sẽ phản ứng ra sao? Con muốn làm giống như củ cà-rốt, quả trứng hay là hạt cà-phê?

Bill Greer

Tản Mạn cẩn bút, 01.2010

 
 

 

 
 
  © 2013 Góc Nhỏ