Chỉ là tạm biệt thôi

Hamilah Thùy

 
   
   

Sáng thứ năm 21/5/2009, H đến sân bay vào lúc 8 giờ 30 để đón chị Asmaniah Fraval và anh Dahlan Simpson sẽ đến từ Úc, trên chuyến bay hạ cánh vào lúc 8 giờ 55 phút. Sợ trễ nên có hơi hấp tấp. Nhưng đúng là gấp gáp thì vấp váp. Đế giày bên phải nổi cơn bong ra nên kẻ này đành đi bước thấp bước cao. May phước có chú thợ mộc ngồi bên đường lấy một sợi dây cước cột dùm. Những người khác nhìn và cười như đang xem một màn hài kịch. H. cũng đành nhe răng cười trừ  Không ngờ đi một đoạn đường nữa, chiếc giày bên trái cũng bắt chước bong gót luôn. Thôi đành phải cúi xuống lượm gót giày cho vào túi xách, tiếp tục bước thấp bước cao, lóng ngóng lo đi tìm hai người. Sau 50 phút chờ đợi, H. tưởng rằng mình đã lạc mất họ rồi. Nhưng may mắn là, cuối cùng thì chị Asmaniah và anh Dahlan cũng từ phòng kính cùng bước ra vào lúc 9 giờ 50 sáng. Cả hai bên đều mừng rỡ khi gặp nhau. Cũng hay là cả chị Asmaniah và anh Dahlan đều ra vẻ không để ý tới bộ dạng tức cười của người đón. Chúng tôi đi taxi tới khách sạn mà H. đã đặt trước đó 10 ngày.

 Tiếp theo là chuyến bay của chị Judy Gibb ở New Zealand tới vào lúc 10 g 20. Anh Hoàn Hương và Sương Ngọc ra phi trường đón và đưa chị Judy về khách sạn.

Đến trưa, 12 g 30, chúng tôi đãi các phụ tá quốc tế món phở bò, đặc sản của Việt Nam.
Lúc 5 giờ 30, Sophia đem bữa chiều lại khách sạn với thức ăn thật là đơn giản với cơm gạo lức kèm với nấm đông cô và rau cải, tráng miệng bằng măng cụt và chôm chôm.
Sau đó, vào lúc 6g30, Sophia đưa các PTQT tới chỗ làm latihan, có 11 anh và 21 chị em đang chờ sẵn.

Sau latihan, chị Judy và chị Asmaniah hướng dẫn nhóm nữ làm vài trắc nghiệm:
1.- Khi được khai mở lần đầu tiên, latihan của tôi ra sao?
2-. Latihan của tôi bây giờ ra sao?
3.- Latihan của tôi ra sao nếu tôi thực sự phó thác nơi Quyền Lực của Thượng Đế Toàn Năng?
4.- Phải sống ở Việt Nam ra sao khi không có lợi lạc của latihan?
5.- Phải sống ở Việt Nam ra sao với Ân Phước của latihan?
6.- Xin Thượng Đế Toàn Năng, qua Ân Huệ của Ngài, cho chúng con tiếp nhận điều gì trong latihan mà chúng con đã không nhận được trước đó.

Cũng trong thời gian đó, anh Dahlan cũng đã làm vài trắc nghiệm với nhóm nam:
1.- Người Việt Nam không có latihan cảm thấy như thế nào?
2.- Người Việt Nam có latihan cảm thấy như thế nào?
3.- Người Việt Nam làm latihan ở Việt Nam cảm thấy như thế nào?
4.- Người Úc làm latihan ở Úc cảm thấy như thế nào?
5.- Người Tân Tây Lan làm latihan ở Tân Tây Lan cảm thấy như thế nào?
5.- Người Nam Dương làm latihan ở Nam Dương cảm thấy như thế nào?
7.- Xứ sở Việt Nam sẽ như thế nào nếu ở Việt Nam không có ai làm latihan?
8.- Nước Việt Nam sẽ như thế  nào nếu tất cả những hội viên Subud Việt Nam làm latihan chuyên cần?

Sau latihan và trắc nghiệm, nam giới và phụ nữ cừng họp mặt ở tầng dưới nhà dự liên hoan nhẹ. Đây là một dịp cho các thành viên trẻ tuổi tiếp xúc với PTQT để hỏi những điều họ muốn biết về trắc nghiệm, về chứng nghiệm, cách thức họ tiếp nhận v.v...

Thứ Sáu 22/5/2009, lúc 9g30 sáng, các PTQT họp mặt với các phụ tá VN và ban quản trị và làm latihan. Sau latihan, chị Judy và chị Asmaniah làm trắc nghiệm với các nữ phụ tá Việt Nam.

1.- Vai trò của nhóm Phu Tá theo chỉ dẫn của Bapak là gì?
2.- Vai trò của Nghị Viên Tâm Linh là gì?
3.- Vai trò của Phụ Tá Quốc Tế là gì?
4.- Latihan của hội viên phát triển ra sao nếu các Phụ Tá không gặp nhau thường xuyên để làm Latihan của nhóm Phụ Tá?
5.- Latihan của hội viên ra sao nếu các Phụ Tá làm Latihan với nhau thường xuyên?
6.- Mục đích và lý do của việc các Phụ Tá làm Latihan chung với nhau?
7.- Vai trò (công việc) của Ban Quản Trị là gì?
8.- Làm sao để tiếp nhận Latihan khiến cho chúng ta co' dũng khí để tuân theo sự hướng dẫn mà chúng ta tiếp nhận nơi Thượng Đế Toàn Năng?

Hầu hết mọi người tin rằng Phụ Tá Quốc Tế là nhân chứng của Thượng Đế. Vài Phụ Tá muốn hỏi những chuyện chỉ để được các Phụ Tá Quốc Tế xác nhận lại, mặc dù những trường hợp đó đã  được nói rõ trong những bài nói chuyện của Bapak đã được dịch ra tiếng Việt.

Cũng trong thời gian đó, anh Dahlan đã hướng dẫn các Phụ Tá nam và thành viên Ban Quản Trị làm trắc nghiệm.

1.- Mục đích của Latihan hàng tháng cho các Phụ Tá là gì?
2.- Mục đích của Latihan hàng tháng cho Phụ Tá và Ban Quản Trị là gì?
3.- Cảm xúc của Phụ Tá và Ban Quản Trị dành cho hội viên ra sao?
4.- Cảm xúc của Phụ Tá và Ban Quản Trị dành cho hội phải như thế nào?
5.- Sự tăng trưởng và phát triển của Subud Viet Nam sẽ ra sao nếu Phụ Tá và Ban Quản Trị thực sự quan tâm tới hội viên?
6.- Nước Việt Nam sẽ ra sao nếu không có hội viên nào làm Latihan?
7.- Nước Việt Nam sẽ ra sao nếu tất cả các hội viên đều chuyên cần làm Latihan?
8.- Nước Việt Nam sẽ ra sao nếu chúng ta tiếp nhận Latihan với một cảm xúc can đảm?
9.- Phụ Tá và Ban Quản Trị quan tâm tới hội viên như thế nào?
10.- Phụ Tá và Ban Quản Trị nên quan tâm tới hội viên ra sao?

Buổi trưa, vài người đi dùng bữa với PTQT. Sau đó, chúng tôi đưa các anh chị PTQT về khách sạn, trong khi anh Hoàn Hương và Hùng Minh ra sân bay đón anh Sugandi Prawira từ Nam Duong đến. Chuyến bay của anh bị hoãn, thay vì hôm qua, mãi đến hôm nay mới tới.  

6g30 chiều, trời mưa lất phất. Đúng giờ, chị Judy vội vã bước vào nhà, áo ướt mưa. Rồi bỗng dưng, mưa ào xuống như thác đổ, chị Asmaniah, anh Dahlan và anh Sugandi phải tạm nép vào mái hiên nhà ở tiệm bánh gần đầu đường trú mưa.

6g45, Sophia sốt ruột lấy ba chiếc áo mưa đi đón. Chị Asmaniah mừng quá kêu lên: " Sophia, thiên thần hộ mạng!" Rốt cuộc, cả bốn PTQT đều có mặt đầy đủ cùng 32 người đang chờ sẵn ở nơi làm Latihan. Thật hạnh phúc và thú vị khi được làm Latihan chung ở một nơi an toàn trong lúc bên ngoài trời đang mưa ào ạt.

Sau Latihan, nhóm nữ làm trắc nghiệm:
1.- Cảm xúc trong nhóm ra sao khi chúng ta thực sự quan tâm và tha thứ cho nhau.
2.- Người Việt Nam không có Latihan cảm thấy thế nào?
3.- Người Việt Nam cảm thấy ra sao nếu tận tình làm Latihan?
4.- Trạng thái bên trong chúng ta ra sao hồi chúng ta được khai mở?
5.- Hiện nay trạng thái bên trong của chúng ta ra sao?
6.- Latihan của chúng ta ra sao nếu linh hồn sống động của chúng ta phó thác trọn vẹn nơi Thượng Đế?

Phiá nam giới cũng được hướng dẫn làm trắc nghiệm với những câu hỏi này:

1.- Subud Việt Nam sẽ ra sao nếu vẫn tiếp tục cảm xúc sợ hãi?
2.- Cảm xúc đó sẽ tác động tới ý kiến của chính quyền ra sao đối với Subud?
3.- Sự tăng trưởng của Subud và sự phát triển cá nhân tiến bộ ra sao nếu ta không sợ hãi và tin cậy nơi Thượng Đế về tình yêu thương và sự che chở của Ngài?
4.- Đã tới lúc cho Subud Việt Nam đăng ký tổ chức với chính quyền không?
5.- Sự tăng trưởng và phát triển của Subud Việt Nam sẽ ra sao nếu Phụ Tá và Ban Quản Trị thực sự quan tâm tới hội viên?
6.- Latihan hàng tháng của Phụ Tá và Ban Quản Trị có mục đích gi?
7.- Latihan của chúng ta sẽ ra sao nếu chúng ta chỉ phó thác 25% vào Quyền Năng của Thượng Đế?
8.- Latihan của chúng ta sẽ ra sao nếu chúng ta phó thác 100% vào Quyền Năng của Thượng Đế?
9.- Hãy tiếp nhận sự cầu nguyện mà chúng ta được ban cho cái tâm rộng lớn như đại dương.
10.- Latihan của chúng ta sẽ ra sao khi linh hồn sống động của chúng ta hoàn toàn phó thác nơi Thượng Đế?
11.- Latihan nào có ích lợi cho sức khỏe của chúng ta?
12.- Trạng thái ở bên trong của chúng ta ra sao khi chúng ta được khai mở?
13.- Trạng thái ở bên trong của chúng ta hiện giờ ra sao?
14 Trạng thái ở bên trong của chúng ta ra sao trong thời gian 5 năm sau nếu chúng ta vẫn chuyên cần làm Latihan đều đặn với lòng phó thác trọn vẹn nơi Quyền Năng của Thượng Đế?
15.- Trạng thái ở bên trong của chúng ta sẽ như thế nào khi đời sống của chúng ta thấm nhuần Quyền Năng của Thượng Đế?
16.- Ý nghĩa và tầm quan trọng của Hội Nghị Subud Thế Giới ở Christchurch là gì?

Bên nam giới kết thúc trắc nghiệm sớm hơn phía nữ giới dù họ được trắc nghiệm nhiều câu hỏi hơn. Vài chị em được yêu cầu diễn tả sự tiếp nhận của họ thì mỗi người mỗi vẻ. Ngoài ra, vài người đặt câu hỏi có tính cách riêng tư. Nói chung, hầu hết bên nữ đều cảm nhận được ích lợi của việc trắc nghiệm.

Khi bên nữ từ phòng latihan xuống dưới nhà thì tất cả các anh em bên nam đều đi về hết, chỉ còn anh Dahlan và anh Sugandi vẫn còn ngồi đó chờ chị Judy và chị Asmaniah. Trời đã khuya và các PTQT của chúng ta phải vội vã trở về khách sạn, cách chỗ tập không xa.

Thứ Bảy 23/5'2009, chúng tôi đi thăm nhóm Subud Vĩnh Long.

Sau hơn ba tiếng trên xe, chúng tôi đổ bộ tới nhà chị Linh Đài, nơi huynh đệ Vĩnh Long tới làm Latihan mỗi tuần hai lần. Lúc đó có hai người dự bị:  anh Hiệp, bạn dạy học cùng trường với Muliono, hơn 60 tuổi và Trúc Hà, một cô gái trẻ, 28 tuổi, cháu của anh Thành Trung.

Vài anh mắc bận đi làm nên chưa tới, vì vậy bên nữ làm Latihan trước. Có hai phòng latihan, mỗi phòng có 6 chị em làm latihan chung với một PTQT.

Sau latihan, một phụ nữ trẻ nói muốn cầu nguyện để có em bé, sau khi đã kết hôn hơn một năm. Chị Judy yêu cầu cô và những người khác cùng làm trắc nghiệm về trạng thái của cô khi gần người chồng và trạng thái nên có. Câu trả lời là hai vợ chồng nên phó thác trọn vẹn nơi Quyền Lực của Thượng Đế Toàn Năng khi gần nhau.

Một cô gái trẻ khác có thắc mắc về việc mẹ của cô rất lo lắng về chuyện lứa đôi của cô, mặc dù cô không cảm thấy gấp gáp trong chuyện lập gia đình. Cô hỏi chị Judy xem có nên chờ đợi cơ duyên hạnh phúc tự nó tới hoặc cô nên chủ động hơn. Chị Judy hướng dẫn tất cả các chị em trong phòng cùng làm trắc nghiệm:

Khi gần một người có tính nết xấu, chúng ta cảm thấy như thế nào, và khi gần một người có tính nết tốt lành, chúng ta cảm thấy như thế nào.

Mọi người đều cảm thấy rằng có sự khác biệt trong việc tiếp nhận và họ có câu trả lời rất rõ ràng. Cho nên vấn đề không phải là cô gái trẻ này nên chủ động hay không trong trường hợp của mình mà tốt hơn là cô nên nhận biết ai sẽ là người đúng hợp để kết hôn.

Mẹ của cô gái đã tâm sự rằng trong những tháng gần đây, chị thường hay giận dữ, đến nỗi chị không muốn đi ra khỏi nhà và gặp bất cứ ai. Chị Judy nói rằng chị nên tự xét xem đó là loại giận dữ gì, tại sao lại giận dữ và giận dữ như vậy có ích lợi gì? Sau mỗi câu hỏi là một hồi tĩnh tâm. Sau cùng, vấn đề của chị ấy cũng tạm ổn.

Chi Linh Đài có nhiều lúc cảm thấy rất căng thẳng trong cuộc sống hằng ngày. Chị Judy đề nghị chị cùng làm một xuất latihan chung. Chỉ chừng mười lăm phút xả bỏ cũng đủ để giúp cho chị phục hồi.

Chỉ có vài giờ gần gũi cùng chúng tôi, các PTQT cũng đã giúp chúng tôi giải quyết những vấn đề cấp bách. Chúng tôi cảm thấy thân thiết nhau như ở trong một gia đình.

Có ai đó gõ cửa, vì các bà các cô chiếm phòng tập quá lâu, tới giờ latihan của bên nam rồi. Trước khi làm latihan, IH và các phụ tá nam giải thích một lần nữa về latihan Subud cho người dự bị, họ định khai mở vì anh ta đã trên 63 tuổi, nhưng họ phải trắc nghiệm trước, nhưng câu trả lời là không được, cho nên người này phải chờ, cho tới khi đúng lúc hơn.

Thế rồi cũng đến lúc chia tay, trước khi trở về Saigon, chúng tôi ghé thăm một bà cụ 92 tuổi, đó là bác Hadani. Bác trai là bác Đinh văn Tiết. Khi xưa, trước 1975, bác là hội trưởng của Subud Vĩnh Long. Chi Judy đề nghị làm một xuất Latihan ngắn khoảng mười lăm phút với bác Hadani. Trước khi làm latihan, chị Judy chân thành nói với bác Hadani rằng chị cám ơn về sự đóng góp của bác trai cho Subud Việt Nam. Gia đình bác Hadani rất cảm kích vì chuyến thăm viếng này.

Trước sự tận tụy của các PTQT, chúng tôi chỉ biết cúi đầu biểu lộ lòng biết ơn.

Trên đường về, chị Judy có vẻ thực sự quan tâm đến bà mẹ của cô gái hội viên ở Vĩnh Long. Chị đề nghị thỉnh thoảng chúng tôi nên trở lại Vĩnh Long thăm các hội viên ở đó. Chị Asmaniah nói rằng chúng tôi có thể tổ chức buổi họp mặt các hội viên. Mọi người được khuyến khích nói lên vấn đề riêng tư của mình hoặc viết ra giấy rồi đưa ra để mọi người giải quyết qua trắc nghiệm chung. Chúng tôi nghĩ rằng đó là một ý kiến hay mà chúng tôi có thể thực hiện để tự giúp mình.

Chúng tôi về đến thành phố vào lúc 7g30 tối, cho dù sau một quãng đường dài, chúng tôi cũng không quên xuất latihan chung mỗi tối thứ bảy, lúc 9 giờ, với anh chị em Subud Việt Nam  trên toàn thế giới, cùng giờ latihan với Ibu Rahayu ở Pamulang, Nam Dương. Các PTQT cũng làm xuất latihan đó trong phòng của họ ở khách sạn.

Chủ Nhật 25/5/2009, chúng tôi họp nhau để làm latihan chung với hội viên. Thêm một dịp nữa cho chúng tôi làm latihan và trắc nghiệm chung.

Sau đây là những câu hỏi mà anh Sugandi đề nghị chúng tôi nên làm trắc nghiệm:
1.- Nếu có người làm chúng ta bị tổn thương, chúng ta sẽ ra sao nếu chúng ta không thể tha thứ cho họ?
2.- Nếu chúng ta có thể tha thứ cho họ thì sao?
3.- Sự hoà hợp trong Subud Việt Nam sẽ ra sao nếu chúng ta có thể tha thứ cho nhau?
4.- Tất cả chúng ta là con người vẫn thường phạm phải lỗi lầm. Bây giờ hãy tiếp nhận latihan để cầu xin Thượng Đế tha thứ cho những lầm lỗi của chúng ta.
5.- Sự tăng trưởng và phát triển của chúng ta sẽ ra sao nếu chúng ta làm latihan chuyên cần?
6.- Nó sẽ ra sao nếu chúng ta không chuyên cần?
7.- Gia đình của chúng ta, cả người sống lẫn người đã chết sẽ ra sao nếu chúng ta làm latihan chuyên cần?
8.- Khi công việc của chúng ta được latihan hướng dẫn thì nó sẽ ra sao?

Sau latihan và trắc nghiệm, tất cả chúng tôi đều họp nhau lại trong phòng. Chị Siêu Linh nói vài lời tỏ lòng biết ơn và Halimah dịch ra tiếng Anh:

"Cảm tạ Thượng Đế Toàn Năng đã cho chúng ta có cơ hội được gặp nhau, cám ơn ISC đã sắp xếp cho chúng ta có dịp làm latihan với các PTQT, cám ơn các PTQT đã sẵn lòng tới Việt Nam để hỗ trợ chúng tôi về mặt tâm linh.

Chúng tôi đã có một thời gian latihan và trắc nghiệm thật tuyệt vời. Chúng tôi cảm thấy latihan mạnh hơn và chúng tôi có thể tiếp nhận câu trả lời rõ ràng qua trắc nghiệm. Điều này cho chúng tôi niềm xác tín về con đường tâm linh mà chúng tôi đang tu tập.

Các PTQT đã hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ chúng tôi về phương diện tâm linh một cách tốt đẹp. Tới ngày chúng ta phải nói lời tạm biệt, chúng tôi tin rằng, dù con người chúng ta cách xa nhau, nhưng qua Latihan, chúng ta vẫn gần gũi nhau về tâm linh. Chúng tôi cầu xin Thượng Đế Toàn Năng luôn ở bên anh chi, dù anh chị ở bất cứ nơi nào."

Anh Sugani đại diện các PTQT phát biểu và Hùng Minh dịch ra tiếng Việt:

"Chúng tôi rất hoan hỉ được đến thăm nhóm Subud Việt Nam và cùng làm latihan và trắc nghiệm chung với các anh chi em.

Có những việc mà chúng tôi cần lập lại là nhiệm kỳ của Ban Quản Tri chỉ có hai năm và nhiệm kỳ của Nghị Viên Tâm Linh là bốn năm, anh chị em ở Việt Nam cần điều chỉnh lại cho đúng.

Latihan Subud là sự sùng bái Thượng Đế. Một phụ tá khi làm latihan không được pha trộn với một phương pháp tâm linh khác, vì điều này có ảnh hưởng không tốt đối với nhiều hội viên khác. Người phụ tá phải dứt khoát chọn lựa. Nếu vẫn còn pha trộn, người đó phải ngưng ngay nhiệm vụ phụ tá để tránh gây tai hại cho hội viên.

Chúng tôi mong rằng anh chị em sẽ tín thành với latihan tâm linh Subud để có thể tiếp nhận tốt đẹp Ân Huệ của Thượng Đế."

Về việc đăng ký cho Subud Việt Nam, anh Sugandi có kể cho chúng tôi nghe rằng Subud Nam Dương lúc trước cũng đã phải đăng ký dưới dạng một tổ chức văn hoá. Chúng tôi cảm thẩy đó cũng có thể là một gương mẫu cho chúng tôi.

Chị Judy khuyến khích chúng tôi nên có một buổi họp mặt để thảo luận về vấn đề này, trễ nhất là trong hai tuần nữa, và chị yêu cầu chúng tôi nên hẹn nhau ngày họp ngay lúc đó. Và ngày họp mặt được ấn định là Chủ Nhật hai tuần sau đó, vào ngày 7/6/2009.

Các Phụ Tá và hội viên có mặt đồng lòng đề cử Halimah và Hùng Minh làm đại biểu cho Subud Việt Nam đi dự Hội Nghị Subud Quốc Tế ở Christchurch. Và chị hội trưởng nói rằng nếu chỉ có một người được tài trợ thì Hùng Minh sẽ được ưu tiên trong danh sách.

Sau đó, chị Asmaniah yêu cầu chúng tôi đến gần nhau, tay nắm tay, làm thành một vòng tay trọn vẹn và chúng tôi hát lên rằng:: “Đây chỉ là tạm biệt thôi, vì chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.”

Mỗi PTQT ôm từng hội viên trong vòng tay, nói lời tạm biệt và chúc họ được may mắn. Tiếp theo, chúng tôi cùng đi dùng bữa trưa.

Sau bữa trưa, chúng tôi đến thăm bác Tâm Như, năm nay 90 tuổi, mẹ chi Siêu Linh. Chị Judy đề nghị làm một xuất latihan ngắn với bác. Gặp các PTQT, bác Tâm Như cười vui sướng như trẻ thơ. Đó cũng là một ân phước cho chúng tôi được thư giãn bên nhau. Chúng tôi trở về khách sạn khoảng 3g30. Trời Saigon mùa này nắng như thiêu đốt.

4g30 chiều, Kim Thái có ý định đưa các PTQT đi chợ Bến Thành và thưởng ngoạn vài nơi đặc biệt khác ở thành phố Saigon. Nhưng các PTQT muốn ở lại trong phòng để làm bảng tổng kết của các PTQT sau những ngày hoạt động với các hội viên.

Thứ Hai 25/5/2009
Theo yêu cầu của chủ nhà, chúng tôi hướng dẫn các PTQT đến làm latihan với gia đình bác Sudami, có con gái là Purwati, con dâu Kim Oanh. Murwadi Tấn, con trai bác cũng về kịp đúng giờ làm latihan.

Kế đó, chúng tôi tới thăm tata Mulyani Louise Nữ, trên đường tới nhà tata Mulyani, chị Judy thắc mắc vì sao những hội viên  vừa rồi không bao giờ tới làm latihan chung với nhóm, mặc dù họ ở gần chỗ làm latihan, chúng tôi trả lời rằng họ mắc bận. Nhưng chúng tôi nghe nói rằng mọi việc đều có thể thu xếp, nếu chúng ta thật sự có ý muốn.

Tata Mulyani Louise Nữ, năm nay đã 85 tuổi. Cả bốn vị PTQT đều nhớ "Bà cụ đã đứng lên hát ở HNSQT Bali năm 2001." Tata Multani nói rằng tata đã trông đợi chúng tôi từ sáng sớm, mặc dù tata đã được báo trước về giờ giấc qua điện thoại. Tràn đầy vui sướng, tata hát một bài hát bằng tiếng Pháp để cám ơn mọi người đã tới thăm tata. Với tâm hồn tươi mát, tata hầu như không bao giờ già. Đôi khi điều đó làm chúng  tôi xúc động, tận hưởng cuộc sống thật bình thường…Rồi, chúng tôi trở về khách sạn.

4g30 chiều, chúng tôi tiễn anh Dahlan đi. Ba anh Dahlan là ông Ramdhan Simpson, một người bạn rất thân thiết với Subud Việt Nam. Ông Ramdhan đã qua đời năm 1991, nhưng chúng tôi vẫn còn nhớ tới ông. Năm 1994, qua thông báo của anh Aamirudin, các hội viên Subud Việt Nam đã tổ chức xuất Latihan chung và làm Selamatan cầu nguyện nhân ngày thứ một ngàn của ông Ramdhan.

Dahlan là một nghệ sĩ có tài. Anh làm thơ và thiết kế hình ảnh để họa sĩ minh họa cho những vần thơ trữ tình của anh:

" Tôi đã mơ về một thế giới hoà bình
Nơi hầu hết mọi người đều quan tâm và sẻ chia nhau.
Tôi đã mơ về một thế giới yêu thương,
mà con người gần gũi và thoát được nỗi sợ hãi."

Dahlan đã kể cho chúng tôi nghe nhiều chuyện thật thú vị khi anh tới Nhật Bản, Mã Lai, Ấn Độ và những nước khác mà anh đã viếng thăm. Anh cũng nói về Ludmilla, con gái út của anh. Chúng tôi biết cô ấy là một ca sĩ có giọng hát hay và là một thành viên rất tích cực của Subud Úc dù chỉ mới được khai mở có hai năm. Dahlan cho chúng tôi xem hình của những người thân trong gia đình anh. Chúng tôi cảm thấy thật gần gũi nhau.

Thứ Ba 26/5/2009, vào lúc 9g30 sáng, chúng tôi đi bộ tới nhà bác Sunarti Chí, một hội viên 86 tuổi, được khai mở từ năm 1978.

Sau latihan, chúng tôi làm trắc nghiệm xem có tới lúc để đăng ký hội Subud Việt Nam với chính quyền hay không. Câu trả lời là chúng ta nên khởi động những bước đầu tiên để cho cộng đồng biết về Subud qua những sinh hoạt thích hợp với cuộc sống bình thường ở xứ sở chúng ta.

Chị Asmaniah vô cùng phấn khích kêu lên:“Subud Vietnam!” Chị tin rằng chúng ta đang ở trên tiến trình phát triển một cách thích đáng.

Một lát sau, chúng tôi trở về khách sạn vì chị Judy, chị Asmaniah và anh Sugandi phải trả phòng ở khách sạn để ra sân bay lúc 11g30 trưa. Mặc dù chuyến bay của chị Asmaniah và chị Judy vào buổi chiều, hai chị vẫn rời khách sạn cùng lúc với anh Sugandi để ra phi trường, họ không muốn làm phiền chúng tôi phải đưa tiễn nhiều lần.

Khi nói lời tạm biệt, chúng tôi thực sự mong sẽ có lúc gặp lại họ. Trên đường về, khi đi ngang qua khách sạn, nơi họ đã lưu lại chưa đầy một tuần lễ, chúng tôi cảm thấy bồi hồi nỗi nhớ.

Chúng tôi chỉ biết cầu nguyện: dù họ có ở đâu, cũng xin Thượng Đế Toàn Năng che chở họ để họ có thể phục vụ Ngài theo đường hướg tốt đẹp nhất, đúng hợp với ý muốn của Ngài.

 
 

 

 

 

  © 2009 Góc Nhỏ