Cắt bì

 
   
   

Hardjono Mão: Lúc ông Prio đến Subud VN, năm 69, vì nghe thấy nên tôi cố ghé hội, lúc tôi đến thì cũng thấy đã đông người.... có anh Hoàn Toàn, Hướng Thiện ở trỏng đang vui, không biết ai đưa tôi tờ giấy đã có tên nhiều người, tôi hỏi để làm gì, thì được bảo làm lễ circumcision, tôi tái mặt, quay qua anh Hoàn Toàn hỏi, ảnh cười đưa hai ngón tay hình cái kéo chập một cái và bảo lễ "cắt bì"...thế là tôi lập cập lết ra ngoài và lập tức trốn biệt! Không biết ai là những kẻ gan dạ trong cái list ngày hôm đó? Nghĩ lại thấy còn sợ, kinh quá....

Lukita Tự: Cắt bì mà ông anh đóng ngoặc làm em xớn xác đọc thành cắt bi, thì thằng em thấy tím mặt luôn chớ tái như ông anh thì còn nhẹ.

Barata &Sophie, Béziers 13.04.2010: Chuyện có thật 100 % của các vị " tu mi nam tử "ở chùa Hồi Việt Nam. Xin lỗi trước là không phải chuyện thô lỗ tục tằn nha...

Lúc đó năm nào Sophie không nhớ rõ (dạo này hầu như lúc thì nhớ nhớ, lúc thì quên quên .....chắc lên chức bà rồi ! Mặc dù không có con, nhưng cháu thì qúa xá đông , có cháu kêu bằng bà và bà cố rồi....hi...hi..... !). Trên chùa Hồi có dạo các anh Tuyền và chị Tuyết (?) là bác sĩ phụ trách y tế chùa Hồi..... Và vào một ngày cũng có làm danh sách "sunat" (chắc anh Aamirudin Tuyền nhớ rõ hơn!). Hồi đó Sophie chưa hiểu là gì ? Như thường lệ Sophie cùng các em cũng lên chùa hồi dự lễ chùa... Được các anh cho biết: "Các cô phái nữ không nên dự". Thế là tụi tui kéo nhau đi về.... Sau đó... vào buổi tối, anh Roosdiana Tạ Quãng (nhắc tới, nhớ anh Tạ Quảng quá! Cầu xin Ơn Trên ban Ân Linh Hồn anh...) chở anh Hoàn Hương Tống bằng Vespa đến nhà Sophie. Sophie thấy anh Hoàn Hương vào nhà mà đi đứng coi bộ hơi khó khăn và ăn mặc kỳ quá! (trước đây các anh đến nhà mình đều mặc quần tây áo sơ- mi, sao hôm nay anh Hoàn Hương lại mặc Pyjama... mà đi rất chậm, như nhấc chân không nổi, bàn chân lết lết, Sophie nhìn và thấy (xin lỗi nha)... máu !.... mình hết hồn bèn hỏi : " bị sao vậy ?"

Anh Roosdiana bảo :

- " Vô nhà rồi nói "!

Nhưng còn đứng ngay trong sân nhà, Sophie hỏi tới tấp...... Anh Roosdiana nói :

- "Sáng nay làm Sunat" ...!

Sophie hỏi: "Sunnat là cái gì ??? mà sao anh H.Hương chảy máu.....

Hai anh nhìn nhau cười ha hả... và anh Tạ Quãng nói :

- "cô này chẳng biết gì, sau này có gia đình rồi biết!"

Làm mình mắc cở và quê qúa, không dám gặng hỏi nữa!!!..... Anh Hoàn Hương thì đứng đó mà thỉnh thoảng mặt mày nhăn nhó và kêu lên có vẻ đau lắm..... Hai anh nhờ mình đi mua thuốc trụ sinh dùm, vì anh Tạ Quãng nói :

- "Từ sớm đến giờ đi mua khắp nơi mà không có ...".

Mình nói:

- "Các anh mua không có thì tui biết tìm mua ở đâu ???".

Chợt mình sực nhớ ra trước đây có quen với các bạn có nhà thuốc tây, nhưng bị tiếp thu hết rồi! Nhưng nhớ có một bạn quản lý cửa hàng thuốc tây nhà nước, bèn nói được! Thế là anh Hoàn Hương vào nhà mình ngồi đợi....hy vọng cũng mong manh!. Anh Tạ quãng chở mình đi đến địa chỉ mình chỉ đường! May qúa, cô ta còn mở cửa, vào hỏi cô ta và cô ta đưa ngay mà không đòi hỏi toa thuốc bác sĩ (vì đây là loại thuốc cấm lúc bấy giờ!) và cũng không lấy tiền ..... ( cô ta nói trước đây mình giúp cô ta nhiều rồi ... bây giờ chút đỉnh không sao! Có thuốc rồi !.....ha ...ha.....! Anh Roosdiana và anh Hoàn Hương mừng khôn siết! Anh Roosdiana nói :

- "Đúng là Allah cứu thằng Tống "

Mình thấy anh Hoàn Hương cười sung sướng, mình cũng vui lây với các anh.

Nhớ và ghi lại như một cuộn phim của những ngày tháng kham khổ mà thật thần tiên của ngày nào.... Barata cũng thường hay nhớ lại và nói vớí Sophie: "Sao hồi đó cực khổ qúa trời, mà sao anh em huynh đệ như người trên trời rơi xuống, lúc nào cũng gặp nhau, tu tập, cầu nguyện, ăn uống kham khổ mà hát hò vui ghê! Xin cảm tạ Ơn Trên.

Margono Tấn: Tôi thì có mặt tại chỗ, nhưng không dám nhìn. Có lẽ năm đó là năm 73 tôi về tạm trú ở căn cứ Biên Hòa hình như 2 tháng gì đó chờ đi học định nghiệp. Việc đầu tiên là tôi ra trình diện anh bác sĩ Aamirudin Tuyền nhà mình để tập latihan, tôi tập với anh hình như chỉ được 3 hay 4 lần. Một lần có Tân em anh, lúc đó Tân chuẩn bị đi Nha Trang học khóa 26 HQ. Tôi đậu khóa 25 HQ Nha Trang, nếu không rớt sức khỏe (cận thị), thì là niên trưởng của Tân. Cho Tân hít đất nhảy xổm tơi bời. Sở dĩ tôi ở đây khoảng 2 tháng nhưng chỉ tập latihan rất ít với anh là vì tôi thích dù về Saigon tập chung với mọi người, đông đảo vui hơn.

 
   

Một lần tôi ra đó, không còn nhớ là anh kêu tôi hay tôi ra đúng dịp. Thấy hôm đó đông người, hình như (bộ nhớ tôi hư rồi, thành ra viết gì cũng phải bắt đầu bằng 2 chữ hình như) có anh Muliono Phương, anh Hoàn Toàn, Hậu, tôi không còn nhớ có Hiếu em chị Hoàng Nguyên không và nhân vật chánh: anh Trân.

Tôi nghe nói: hôm nay chúng ta tập xuất latihan đặc biệt "cắt bì", cắt bỏ cái của nợ đời của anh Trân.

Tụi này tập phòng ngoài, bác sĩ nhà ta và ... nạn nhân ở phòng trong. Tôi không nhớ có ai phụ anh Tuyền không, cũng không nhớ lúc tập có tay chơi nào đi lãng du vào đó, thăm dân cho biết sự tình không. Có kêu tôi vào chắc tôi cũng không dám vô (vậy mà hồi xưa tôi học dự bị y khoa định làm đàn em anh Tuyền, trước khi vào lính, mới ghê chứ, may quá chỉ mới mổ ốc, cá, tôm thôi!).

Khi anh Trân đi ra, tôi không thấy anh nhăn nhó gì tỏ vẻ là đau. Thì ra cắt bì cũng không có gì là ghê gớm lắm. Sau này nghe Hậu kể mới hết hồn, ca của nó rất ư là ...tàn khốc. Nó nói sao tôi nghe vậy: nghiệp tổ tiên quá nặng, nên anh bác sĩ nhà mình làm đẹp chưa xong mà thuốc tê hết còn công hiệu. Hậu nhà ta nói đau thấu trời xanh.

Xong xuất tập tôi định phóng xe dọt về Saigon liền thì anh bác sĩ bảo ở lại, rồi dẫn cả bọn qua quán thịt rừng cho ăn bữa thịt nai. Lần đầu tiên trong đời tôi được ăn thịt thú rừng.

Anh Trân đi bác sĩ (giải phẫu đàng hoàng chứ có phải khám bệnh thông thường đâu) đã không tốn tiền, còn được đãi ăn thịnh soạn sau đó, chuyện này chắc chỉ có trong Subud mà thôi. Phần tôi chưa quen kiểu lạ kỳ của người Subud (dạo đó còn ma mới), nên chỉ biết lí nhí cám ơn anh bác sĩ nhà mình. Bây giờ cảnh cũ được diễn lại, trước khi về Saigon, tôi nói nhỏ với anh bác sĩ: "Lần sau anh nhớ kêu em, có lệnh cấm trại 100% em cũng dù ra".

 
     
 
góc thì thầm  
  © 2010 Góc Nhỏ