Hoàn hương lần 2

Hoàn Hương
      06.12.2013

Trước hai ngày kết thúc cuộc nội chiến Việt nam 1975, một số huynh đệ cùng tôi còn đến hội trong tâm trạng hoang mang đi hay ở lại. Nhiều huynh đệ khác đã di tản trước đó. Chúng tôi cùng tập Latihan, sau đó tôi nhờ mọi người cùng trắc nghiệm.Tôi nêu 2 câu hỏi:

1) Nếu tôi ra đi tôi sẽ thế nào?
2) Nếu tôi ở lại tôi sẽ thế nào ?

Cảm nhận câu giải đáp từ Thiêng Liêng đến với tôi quá rõ ràng. Tôi quyết định ra đi.

Nhưng phải đến rạng sáng 30-4 chúng tôi mới lên đường thật sự. Tôi mượn chiếc xe của cha tôi, chiếc xe mà trước đó đã được anh Muliono Phương và tôi chuyển một số huynh đệ lên phi trường TSN. Cả 3 chuyến đều được anh Diễm đón đưa qua cổng vào, đang được Quân Cảnh canh giử để hạn chế số người được phép lên máy bay. Đến nay tôi không biết họ có đến nơi an toàn không vì tôi không biết tin tức của họ, nhưng chắc chắn là họ không quay lại Saigon sau đó.

Tôi làm tài xế với 29 hành khách chỉ còn biết giao số mạng mình vào tay Thượng đế, vì chưa biết những ngày sắp tới ra sao?

 
phà Mỹ Thuận  
   

Đến phà Mỹ Thuận xe kẹt hàng chục cây số, chúng tôi phải đợi đến sáng hôm sau mới qua phà được.

Không biết điều gì đã khiến trong lòng tôi có cảm tưởng nóng như lửa đốt trong đêm nằm chờ phà. Liên tưởng đến gia đình, không biết vợ tôi có đủ nghị lực để nuôi 5 đứa con, khi mà đứa lớn nhất chỉ mới 10 tuổi, mà tôi phụ trách ngoại viện còn vợ tôi đặc trách nội trợ đã cương quyết từ chối ra đi cùng tôi.

Chính vì không yên lòng nên tôi đành giã từ các huynh đệ khi đưa họ đến Rạch Giá và trở về, và đây là lần hoàn hương thứ nhất của tôi.

Những năm sau đó những gì trong trắc nghiệm báo trước, đều lần lượt xảy đến.

Đầu tiên là tài sản bị tịch thu, mọi phương tiện sinh sống không còn, nghề chính không được phép làm. Sau đó lên rừng lập vườn không quen, về quê lại càng thất bại, chính trong thời gian sa cơ này tôi xa dần các buổi Lathan, dù thỉnh thoảng các huynh đệ vẫn đến rủ tập, nhưng sự tiếp nhận rất hời hợt và không nhiệt tình hay mặn mà như trước. Tôi gọi đây là thời kỳ ngủ đông của linh hồn tôi.

Chính khi linh hồn ngủ, thể xác cùng tâm trí tôi lại bắt đầu chương mới, tôi gọi tên nó là Ta Đây.

Khi việc làm không hợp sở trường, nó không đem đến cho tôi niềm say mê, tha thiết với công việc, trái lại sự ép buộc thể xác làm việc bất đắc dĩ nó khiến tôi ngao ngán và muốn sanh bệnh. Cuối cùng thì bệnh bao tử đã đến, tôi luôn lo lắng bệnh thế này lấy tiền đâu để trị.

Đây là thời kỳ giúp tôi quay về với các phương thuốc dân gian rẻ tiền, dễ kiếm và các phương ngoại khoa không dùng thuốc, đó là xoa bóp, châm cứu, điểm huyệt... cuối cùng tôi tìm đến điểm huyệt và chính nó giúp tôi lấy niềm vui và đam mê.

Sau khi học với anh Bùi Quốc Châu, là anh của Dũng một hội viên Subud, một khoá Diện Chẩn Điều Khiển Liệu Pháp, tôi đã nắm được căn bản điểm huyệt trị bệnh. Chẳng những tôi trị bệnh được cho chính mình mà còn trị bệnh cho một số bạn bè rất kết quả.

Nhưng có điều tôi không ngờ sau nhiều lần trị bệnh cho người ngoài hơn một năm, càng ngày tôi thấy tánh tự kiêu của mình càng gia tăng. Cái tánh mà từ lâu tôi tưởng nó không còn trong tôi, đến nỗi sau đó tôi quyết định từ bỏ chữa bệnh cho người ngoài để làm cho cái Ta Đây xẹp xuống.

Tôi nhớ đến lời Bapak tập Latihan cuối cùng là thấy được tánh mình. Tánh kiêu ngạo tôi biết nó trước khi vào Subud, tập Latihan vài năm tôi thấy giảm dần, nhưng tại sao bây nó trở lại mãnh liệt quá vậy. Có phải do lơ là với latihan mà nó có dịp trở lại với tôi không?

Cùng lúc đó nhân dịp đọc quyển Pháp Bảo Đàn của Đức Lục Tổ Huệ Năng, khi một phật tử cho biết mình đã thuộc và có thể giảng lào lào các kinh Phật, nhưng tại sao anh ta không đạt được sự thanh tịnh như Ngài.

Đức Lục Tổ nói:

- Tánh ngươi xấu mà lúc nào ngươi cũng nói mình tốt. Tánh ngươi gian dối mà lúc nào ngươi cũng nói mình thành thật. Tánh ngươi tà mà lúc nào cũng nói mình là chánh. Vậy dù ngươi có thuộc kinh, giỏi nói pháp nhưng ngươi không thấy Tánh mình, thì có tu ngàn đời cũng vô ích, nói gì được thanh tịnh.

Tôi giật mình khi thấy mình quá giống với người phật tử ngông cuồng trên, mới có chút ít tài năng tánh kiêu căng đã nổi lên cuồn cuộn, chưa nói đến những tánh xấu khác.

Có lẽ khi sự thanh lọc bên trong  chưa đến giai đoạn hiểu biếu và ý thức xuất phát từ linh hồn giúp tâm trí có đủ niềm tin vững chắc về Huyền Năng Thượng Đế, thì sức mạnh vật chất vẫn là chỗ dựa chắc chắn cho tâm trí tin tưởng vào nó như một vị thần đầy quyền năng tuyệt đối.

Trước đây khi được Huyền Năng Thượng Đế ban ân phước để cuộc sống thế gian được tốt đẹp dễ dàng, thì tôi ca ngợi Thượng đế hết lời. Nhưng khi vật chất mất hết, bấy giờ những gì mà trước đây tôi khinh thường vì coi chúng thuộc hàng hạ đẳng, thì chính chúng cho tôi nếm mùi giá trị của chúng, mà nhiều lúc tôi còn đề cao quyền năng của chúng còn hơn cả Huyền năng Thượng đế dù tôi đã trãi nghiệm Huyền năng này.

Tôi nghĩ lại khi làm trái ý Thượng đế đã báo trước trong trắc nghiệm, đáng lý tôi phải ăn năn về lỗi tại mình, tôi tránh né nó rồi đổ thừa lỗi tại người, chính điều này dẫn tôi mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác đưa đến những thất bại trong cuộc sống.

Dần dần tôi hiếu mình hơn, lúc có cuộc sống dể dàng tốt đẹp, là lúc tôi sống trọn vẹn cho Thượng đế, vì Thượng đế mọi lúc mọi nơi. Lúc tôi thất bại là lúc tôi sống cho cái cá nhân ích kỷ hẹp hòi vì tôi, cho tôi mọí lúc mọi nơi.

Tôi quay trở lại Latihan đều hơn, nhịn Ramadhan và Prihatin cũng đều hơn. Cuộc sống dần dần ốn định lại, tôi gọi đây là lần hoàn hương thứ 2, vì linh hồn đã trở lại thể xác thay vì tôi đã để 'hồn phi phách tán' tận đâu đâu một thời gian dài. .

 
 
  © 2013 Góc Nhỏ