Nghề linh hồn

Hoàn Hương
      01.12.2013

Năm 1972 đã là năm thứ 5 trong Subud, nhưng ước mong biết được điều Bapak nói về nghề nghiệp của linh hồn của mỗi người nơi tôi, sao vẫn còn mù mờ quá.

Bapak nói mỗi người đều có một tài năng thiên phú, khi ta làm nghề nghiệp đúng với tài năng đó chắng những nó giúp ta phát triển đời sống thế gian thật phong phú tốt đẹp, mà còn tiếp tục điều đó khi sang thế giới bên kia. Đó cũng chính là nghề của linh hồn.

Việc sang thế giới bên kia thế nào tôi chưa biết, nhưng ở đây tôi đã trãi nghiệm điều đó.

Do cứ thắc mắc làm sao biết được nghề nghiệp chính của linh hồn mình là gì, nên tôi thử nghiệm prihatin với lời cầu xin Thiêng Liêng ban lời chỉ dẫn thật minh bạch.

Nhịn prihatin khoảng hai tháng và thường đi ngủ sau 12g đêm. Để thời gian trống trải trôi đi trong sự thanh thãn tôi thường đọc bài nói chuyện của Bapak. Sau đó thì đi bộ dọc con hẻm cạnh nhà cho đến giờ đi ngủ.

Một đêm như thường lệ trong lúc đi bộ, thình lình tôi cãm thấy như có một dòng điện từ đỉnh đầu chạy rần rần xuống khắp cả người, nó tiếp diển không dứt. Tôi không biết đó là gì.

Thình lình một tiếng nói vang lên bên tai: "con muốn hỏi gì?"

Tôi giật mình, ngó dáo dát xem ai đang nói  vậy. Nhưng ngõ xóm vắng tanh. Tôi bèn vào nhà và lên gác.

Đêm nay đã quá 1g sáng rồi nhưng không thấy cơn buồn ngủ đến, trái lại tôi còn tỉnh táo hơn bình thường.

Tôi đến ngồi nơi bàn làm việc định lấy bài Bapak ra đọc, bỗng   tiếng nói lại vang lên bên tai y như vừa rồi " con muốn hỏi gì?".

Tôi ngó quanh tìm người nói, nhưng chỉ thấy người nhà đang ngủ say.

Tôi nghi ngờ hỏi lại bằng tư tưởng của mình "có phải Thiêng liêng hỏi con đó không?".

- Đúng rồi, con hỏi đi. Tiếng nói trả lời.

- Nghề nghiệp thực sự trong đời nầy của con là gì vậy?

- Là nghề con đang làm đó. Tiếng nói đáp.

- Nhưng tại sao thời gian gần đây con thấy chán nản vô cùng và muốn đổi nghề khác.

- Tại sao con chán?  Tiếng nói hỏi.

- Con thấy nó cứ lập đi lập lại mãi. Không còn làm cho con cảm giác thích thú say mê như trước kia. Tôi đáp.

- Tại con không chịu khó tìm cách phát triển sâu rộng hơn. Con đang hài lòng với hiện tại và linh hồn con không chấp nhận, nó khiến chán nản. Latihan giúp linh hồn con tiến bộ, thì thể xác và tâm trí con cũng phải cảm thấy nhu cầu cần tiến bộ. Tiếng nói trả lời.

- Làm sao con biết điều linh hồn đòi hỏi. Tôi hỏi.

- Làm trắc nghiệm. Tiếng nói đáp, nhưng lúc nầy Ta  cho con biết luôn, vì tuy linh hồn có tiến bộ, nhưng con vẫn chưa thể trắc nghiệm đúng những việc thuộc thế gian. Vậy con muốn biết điều  gì cứ việc hỏi.- Tiếng nói gợí ý.

- Phát triển chiều rộng thế nào, chiều sâu ra sao.-Tôi hỏi.

- Đó là gây sự thích thú để thu hút độc giả ngày càng nhiều hơn, trong đó lồng vào một vài câu chuyện ngắn có liên quan đến tâm linh một cách khéo léo.- Tiếng nói đáp.

- Khó thật. Con không có khả năng nầy.- Tôi nói.

- Không sao, nếu con biết qui thuận con sẽ hiểu nó không khó.- Tiếng nói động viên tôi.

Người làm ngành báo chí thời gian đó, không thể đứng ra vừa xuất bản vừa phát hành. Cha tôi đứng ra thành lập ngành phát hành lúc tôi còn học lớp năm (bây giờ là lớp 1). Phát hành sách lẫn báo chí, về sách thì đi đến cả ba miền, về báo thì chỉ phát hành những tờ báo in ở Saigòn đa số đi đến Lục tỉnh và vài tỉnh miền Trung nơi tuyến xe lửa chạy ngang qua (1950-51). Một vài cá nhân khác phát hành những nơi mà cha tôi chưa đặt đại lý được.

Đến lúc trưởng thành tôi làm việc cho cha tôi, vì vậy khi nghe Tiếng nói  bảo tôi phát triển sâu rộng tôi thật sự không ý thức được, vì tôi chưa hề học qua một trường lớp báo chí nào.

Nhưng khi tôi trao đổi mọi điều về việc xuất bản một tờ báo, từ ban biên tập, bài vở, in ấn, kiểm duyệt ... tôi có cảm tưởng vừa trải qua một lớp học về báo chí, nhưng ở khía cạnh kinh doanh nhiều hơn là khía cạnh cầm bút.

Sau nầy tôi mới biết thời gian nghe Tiếng nói và tình trạng như có dòng điện chạy rần rần trong người, là latihan tự nhiên, đó là ân huệ Thiêng liêng ban cho bất cứ hội viên Subud nào có yêu tha thiết, chân thành về mặt thế gian bằng cách nhịn prihatin.

Sau chứng nghiệm trên, việc làm của tôi trở nên thật dễ dàng và tôi bắt đầu đam mê ngành xuất bản.

Nguồn tài chánh ào ạt đến với tôi ngoài sự mong đợi.

 
 
  © 2013 Góc Nhỏ