Bài nói chuyện của Varindra với giới trẻ

Kurnia Trần thị Kim Thái dịch
     Subud Voice tháng 10 / 2013 - số 29 - từ trang 13 đến 16

 
   
   

Varindra Vittach đã nói chuyện với các hội viên Subud trẻ tại cuộc họp của Vùng 7. Varindra là Chủ tịch của Hội Subud Thế Giới, một công việc mà ông ấy đã giữ  vị trí trong ba mươi năm, từ 1963 đến 1993.

Cuộc họp, được Subud Montreal tổ chức, đã diễn ra trong tuần lễ thứ nhất của tháng 7 năm 1992 tại trung tâm hội nghị ở bên ngoài Montreal, Canada.

(Ghi chú của Biên tập viên: Do bởi vấn đề về âm thanh trong cuốn băng, có những đoạn nhỏ trong bài nói chuyện của Varindra cho thấy là không thể nghe được và đã bị bỏ xót phần sao chép này.)

Một hội viên trẻ đã hỏi Varindra là việc tập latihan đem lại những lợi ích gì.

Để trả lời, Varindra đã nói những điều sau đây:

Sau nhiều năm tập latihan, khi latihan bắt đầu có kết quả, lúc đó bạn hỏi bản thân mình, thí dụ: " Điều gì đã xảy đến cho tôi trong vòng ba năm vừa qua? Thế latihan đã có lợi ích cho tôi hay không? Trong lúc có thể một người mất một thời gian dài để tin chắc là latihan đã có lợi ích, bạn nhận ra rõ ràng là một điều gì đó đã xảy đến với bạn. Tôi sẽ đưa cho bạn một ví dụ về điều đó. Tôi thường cảm thấy khiếp sợ khi nói trước công chúng. Giờ đây, tôi không hề bận tâm khi nói trước 10.000 hay 20.000 người. Nhưng trước điều đó, trước khi tôi vào Subud, tôi đã thật sự sợ hãi khi nói trước công chúng. Là một phóng viên báo chí, rõ ràng là tôi đã phải làm điều đó. Vì thế tôi thường viết bài diễn thuyết của mình ra giấy, từng chữ một và sau đó học thuộc lòng nó.

Thế rồi vào một buổi chiều tối, không quá lâu sau khi tôi vào Subud, tôi đang đeo cà vạt chuẩn bị cho một bài diễn thuyết, bài diễn thuyết quan trọng nhất mà tôi phải nói trong cuộc đời của mình – tôi sẽ nói bài diễn thuyết trong ngày phát phần thưởng tại trường đại học của tôi. Tôi đã bị đuổi ra khỏi trường đại học đó, nhưng theo năm tháng những sự kiện đã biến tôi trở thành một Cựu học sinh thành công và được nhiều người ngưỡng mộ của trường đại học.   

Ngay trước lúc bước vào tiền sảnh vợ tôi đã hỏi, " Anh đã chưa chuẩn bị bài nói chuyện của mình phải không?"

"Ồ không, anh mà đã không chuẩn bị à?"

Khi đến lúc phải nói bài diễn thuyết, tôi đã có một bài diễn thuyết tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mình bởi vì gánh nặng của sự mong muốn trở nên giỏi, mong muốn đứng đầu, đã rơi khỏi vai của tôi. Tôi đã không còn quan tâm là mọi người có thích những gì tôi đã nói hay không; tôi đã không phải trở nên được ngưỡng mộ. Đó là một sự giải thoát tuyệt vời, bạn biết đó – không bao giờ trở nên sợ hãi khi đứng trên khán đài, hay bất cứ điều gì đại loại như thế. Đó là một bằng chứng thực sự đầu tiên mà tôi đã có là latihan đã đem lại lợi ích cho tôi.

Có câu hỏi nào khác nữa mà bạn muốn nêu ra hay không?

Câu hỏi: tôi muốn hỏi Varindra về những cách thức mà ông đã nhìn thấy sự thay đổi của Subud và phương hướng phát triển mà nó đang theo (câu hỏi đầy ý nghĩa!). Một trong những mối bận tâm của tôi là tại sao những người trẻ tuổi, trừ khi họ đã trưởng thành từ trong Subud, họ đã không đến với Subud?

Trả lời: Tôi vui mừng là bạn đã hỏi như thế. Đó là một câu hỏi đầy ý nghĩa, như bạn đã nói. Vì thế hãy để tôi dành chút thời gian để trả lời nhé. Tôi có năm người con. Bốn trong số đó tập latihan. Hai trong số này không bao giờ đến tập ở một nhóm. Chúng rất ghét đi đến nhóm. Và tuy thế chúng vẫn tập latihan. Và tôi đã nhìn thấy Subud làm chúng thật sự bình tỉnh ở một cái tuổi rất trẻ – trưởng thành, nhưng không sớm phát triển.

Một trong số các con của tôi phát triển thành một cổ động viên. Nó hiện nay là một ký giả với tài năng bắt đầu nẩy nở. Nó thích giáo đoàn. Thật ra, ở một giai đoạn trong lúc nó còn ở nhà trường, nó đã muốn trở thành một linh mục của Cơ Đốc giáo. Tôi biết không một ai, không vị linh mục, không vị tu sĩ nào biết về Kinh Thánh tốt hơn nó. Nó có ý muốn theo hướng đó; nó hiểu ý nghĩa, giá trị của giáo đoàn.

Nhiều người trong chúng ta không gia nhập vào một hội. Phải có một trải nghiệm đôi chút đặc biệt và phần nào cần thiết, tôi đoán là thế, đối với những người muốn gia nhập một nhóm. Đó là cách mà Subud phát triển. Nhưng vấn đề mà bạn thật sự đang hỏi, tôi nghĩ, là tại sao mà nhiều người trẻ tuổi không đến với Subud? Một trong những lý do đơn giản nhất là nhiều người Subud trẻ không đến với Subud – những đứa con của các hội viên Subud không đến với Subud. Một trong năm đứa con của tôi, con trai của tôi, nó vẫn ở bên ngoài. Nó là một chàng trai trẻ rất chân thật – 37 tuổi.  

Nó kể cho tôi những điều để cho tôi biết tại sao nó ở bên ngoài. Tôi không điều tra, mà là đôi khi nó nói cho tôi tại sao nó tránh xa nhóm địa phương của nó. Nó nghĩ rằng những người bạn của mẹ nó, một vài người trong số họ, hơi gàn dở một chút. Tất cả câu truyện của họ chỉ là giáo điều; họ tuyệt đối chắc chắn về các khía cạnh của Thượng Đế, và rằng Thượng Đế nói với họ mỗi ngày. Dĩ nhiên là, bất kỳ một chàng trai trẻ nào ắt sẽ cho điều này chỉ là rác rưởi.  

Và tại sao hai trong số những đứa con khác của tôi tập latihan, nhưng chúng lại không đi đến nhóm? Đứa con gái của tôi, là một trong số những người trẻ tuổi trong Subud, đã ở trong một tình huống khó khăn thật sự tồi tệ với người chồng đầu tiên của nó. Anh ta thường đánh mạnh vào con bé, bạn biết đó, thật sự đối xử thô bạo với con bé; nó đã thật sự hết sức phiền muộn. Con bé đã không nói với tôi chuyện này. Thay vào đó, con bé đã đi đến gặp các phụ tá của nhóm là những người đã nhồi cho con bé thứ này, bạn biết đó – em phải phục tùng chồng của mình. Đại loại là thế. Kết quả là, con bé đã rời bỏ nhóm và không bao giờ quay lại [với nhóm]. Nó tập latihan [một mình]. Con bé đã nói,  “Thượng Đế đã ban latihan cho con,”  “Con tập latihan [phần còn lại không thể nghe được].”   

Có nhiều lý do tại sao nhiều người không đến với Subud. Chúng ta không thể đưa ra lời nhận xét khái quát; nhiều phụ tá rất tốt.

Tôi thật sự muốn nhìn thấy tất cả chúng ta những người gọi mình là phụ tá hãy nhớ rằng, hãy nhận biết là Subud, như Bapak đã nhìn thấy, Subud không có hệ thống cấp bậc, nghĩa là một sự phân cấp thứ bậc theo hàng dọc, với các Phụ Tá Quốc Tế, được theo sau bởi các Phụ Tá Quốc Gia, rồi đến các Phụ Tá Miền, và cuối cùng là các phụ tá của nhóm. Nó không giống như thế một chút nào cả. Đúng hơn đó là vấn đề của mức độ phạm vi; phạm vi về các trách nhiệm theo mức độ hàng ngang, với các phụ tá địa phương phần nào giống như một bác sĩ đa khoa, bác sĩ gia đình; là người trên thực tế gắn liền với những người [không thể nghe thấy]. Thật là vô lý khi nghĩ về mặt của sự phân cấp thứ bậc theo hàng dọc [không thể nghe thấy]. Các phụ tá nhóm là quan trọng nhất trong số các phụ tá bởi vì trên thực tế họ giải quyết trực tiếp với các cá nhân hon là với các tổ chức.

Ý nghĩa quan trọng là không một ai trong chúng tôi trong Subud, và đây là một sự kiện mà bạn các bạn trẻ có lẽ cần hiểu, không một ai trong chúng tôi trong Subud có bất kỳ một quyền lực nào về bất cứ điều gì. Bapak đã là một nhà khoa học về chính trị tuyệt vời; Bapak đã là một nhà khoa học về chính trị cơ bản. Một trong những điều mà Người đã nói Subud không là một giáo lý, rằng tất cả các giáo lý cần thiết đã được nói bởi các ngôn sứ vĩ đại. Vì tôi đã hiểu điều đó từ Người, Subud không là một giáo lý; đúng hơn; đó là một quá trình học hỏi rộng lớn.

Điều tôi đã học được từ Bapak và những lời giải thích của Người thì thật sự là chúng ta không có quyền lực, nhưng chúng ta có một trách nhiệm to lớn.

Trong suốt ba mươi năm của tôi trong Subud [là Chủ tịch của WSA], tôi đã chưa bao giờ có bất kỳ quyền lực nào về bất cứ điều gì. Tôi không thể sa thải bất kỳ ai, tôi không thể giáng chức bất kỳ ai, tôi không thể bắt phạt ai. Không có quyền lực gì ở vị trí của tôi [là Chủ tịch của WSA].  Đó là điều tương tự với các phụ tá. Không một ai trong số họ có bất kỳ quyền hành gì. Và nếu họ khẳng định quyền hành, họ đang khẳng định sai về điều đó. 

Tôi đã nói hai điều ở đây. Tôi đã nói là các phụ tá không có quyền hành gì, nhưng họ đúng là có trách nhiệm. Tôi nghĩ là khi trách nhiệm được hoàn thành tốt, thật sự được hoàn thành tốt, điều này có một quyền hạn của riêng nó. Trách nhiệm được hoàn thành tốt đem lại cho người đó sự tín nhiệm. Bây giờ, lấy một ví dụ, tôi là một ký giả. Khi tôi là một ký giả còn rất trẻ, tôi thường nói nói về sự tự do của ngành báo chí, về quyền hạn của tôi – sự tự do của một nhà báo.

Chỉ sau một khoảng thời gian tôi mới nhận biết là tôi cũng có những nghĩa vụ bổn phận nữa. Tôi có những trách nhiệm được tăng dần theo thời gian, và nếu như tôi không hoàn thành những trách nhiệm này, tôi không có một quyền hạn gì cho sự tự do đó. Nếu có một phụ tá xem ra không đang thực hiện trách nhiệm của mình, người này sẽ ở trong tình huống gặp nhiều khó khăn bởi vì người này đang khẳng định một quyền hành mà trên thực tế người này có lẽ đã làm hỏng. Trong Subud chúng ta thật sự sẽ không có những cơ hội giống như thế.

Chúng ta có thể nói về điều đó, chúng ta có thể trắc nghiệm về điều đó, chúng ta có những cách thức để giải quyết các vấn đề giữa các hội viên và các phụ tá và giữa các phụ tá và các phụ tá mà không phải dùng đến đủ mọi loại [không thể nghe được]. Có những phương cách để làm những điều này theo một cách thức mà không làm tổn thương bất kỳ ai. Tại sao chúng ta cần làm tổn thương mọi người?  

Câu hỏi: Ông đã nói về con trai của mình, rằng sự thông minh của anh ấy đã làm anh hoài nghi về Subud. Ông đã trông mong làm thế nào chúng ta thay đổi đây. Tôi nghĩ là ở thời đại mà hầu hết cha mẹ của chúng ta đã vào Subud là một thời đại có nhiều tự do hơn, và rằng đã có nhiều sự lập luận hơn trong thế hệ ngày nay. Tôi muốn nói là con người càng tìm thấy những câu trả lời cho những điều huyền bí, thì lại càng khó tin vào Thượng Đế.

Con người tin vào bản thân họ hơn là tin vào Thượng Đế. Và như thế chúng ta càng tiến bộ hơn nữa, thì sự lý luận càng trở nên quan trọng hơn, và càng ít đi sự siêu phàm hay một con người cao quý hơn. Và vì vậy tôi tự hỏi [không thể nghe được] nếu thế hệ xa xưa đã cần có sự hướng dẫn về tâm linh, một sự cần thiết xem ra đã không còn nữa ở thề hệ của chúng ta.  

Varindra: Tôi nhìn thấy ngày nay chúng ta say mê thần học. Nào hãy nhìn xem nếu chúng ta có thể luận giải về vấn đề này. Bạn nhìn thấy đó thật dễ dàng dựng lên một người nộm và sau đó hạ người này xuống. Đó là rất nhiều những điều đại loại như thế được các nhà khoa học thực hiện. Họ dựng nên một quý ông lớn tuổi với chòm râu trắng ở trên bầu trời, và sau đó họ đánh ngã ông ấy xuống. Hầu hết những cuộc tranh luận về sự tồn tại hay không tồn tại của Thượng Đế là đang dựng lên một người nộm và sau đó đánh ngã người nộm này xuống.

Có một lần Bapak đã nói với chúng ta là chúng ta tìm kiếm Thượng Đế trong các đám mây, chúng ta tìm kiếm Thượng Đế trên các đỉnh núi, trong các hang động, trong những đền thờ, trong các thánh đường Hồi giáo, và trong các nhà thờ. Chúng ta quá bận rộn tìm kiếm Thượng Đế đến nỗi khi Thượng Đế gõ cửa nhà của chúng ta; chúng ta không có mặt ở cửa để tiếp đón Ngài. Hãy nghĩ về điều đó. Bapak cũng nói rằng Thượng Đế ở gần với mỗi người trong số chúng ta hơn là huyết quản ở trong cổ của chúng ta.

Tôi đã đang nói về một cuộc họp tại trường Đại học Oxford cách đây ít năm. Ở cùng nhóm hội thảo với tôi là Carl Sagan, một nhà thiên văn học. Anh ấy đã đổi ghế với một anh chàng ngồi cạnh tôi. và anh ấy đã nói, " Tôi chưa hề nghe một ký giả nói như thế bao giờ. Thế điều đó từ đâu mà có vậy?"  Và tôi đã nói, "Subud". Anh ấy nói, "Có phải đó là một hoạt động về tâm linh không?"; và tôi nói, "Đúng vậy". Anh ấy nói, "Tôi đã không nghe nói về hoạt động này". Tôi trả lời, "Đó chỉ là một nhóm tâm linh quốc tế nhỏ nhất trong thế giới mà thôi".

Anh ấy tiếp tục nói, "Bài nói chuyện đó, rất là thú vị; anh không thể là người theo thuyết hữu thần, anh không thể là một người có lòng tin vào Thượng Đế," Tôi trả lời, "Tôi biết anh là một người vô thần, và anh tin chắc vào lập trường của mình là một người vô thần, còn tôi thì lại không chắc chắn về bất cứ điều gi. Tôi luôn đặt câu hỏi cho từng vấn đề. Tôi nghĩ đó là thái độ mang tính khoa học, là không tin chắc mà trái lại hãy đặt vấn đề.

Anh ấy đã nhìn thấy sự lập luận về điều đó bởi vì tôi đang nói ở trình độ lý luận của anh ấy. Vì thế anh ấy yêu cầu tôi là liệu tôi sẽ đến nói chuyện tại lớp dạy của anh ấy ở Ithaca không, về điều mà tôi đã nói, và anh ấy đã rất ngạc nhiên nhận thấy là có nhiều người trong số những học trò của anh ấy đã hỏi những câu hỏi giống như bạn [người khán giả] là; hiện nay họ phóng khoáng hơn thế hệ của tôi đối với điều có thể xảy ra về một thế giới khác, một thực tại khác, điều được khẳng định là biết các câu trả lời cho mọi vấn đề. Và hãy nhìn tình trạng hỗn độn mà chúng ta đã  gây cho thế giới của chúng ta bởi những sự tin chắc tuyệt đối này của chúng ta.

Có một lần Bapak đã kể với tôi là khi vũ trụ này được tạo ra vào lần đầu tiên, không có gì ngoại trừ sự trống rỗng. Bạn không biết sự trống rỗng này là như thế nào, Người nói, bởi vì bạn đã chưa bao giờ trải nghiệm về điều đó. Người nói trong sự trống rỗng này không có ánh sáng bởi vì không có bóng tối. Chỉ có sự trống rỗng này và Thượng Đế. Người đã nói bạn sẽ không bao giờ có thể hiểu được thế nào là có thể không có gì – và một điều gì đó.

Thượng Đế đã tạo ra ánh sáng và có ý định làm nó trở thành một rung động. Đây là sự rung động đầu tiên mà chúng ta tiếp nhận trong latihan. Giờ đây ánh sáng rung động này tạo nên các loại vật chất, các loại cây cỏ, các loài thú vật, và các chủng loài con người. Và những rung động thứ phát này có những rung động của riêng chúng.

Khi chúng ta tiến triển trong latihan, chúng ta sẽ có thể phân biệt bên trong chúng ta sự rung động nguyên thủy này mà tôi mô tả cho chính mình như là ' đôi cánh bướm' – rất, rất dịu dàng nhẹ nhàng. Và bởi vì chúng ta được hình thành từ vật chất, ở cùng mức độ với trái đất, những rung động bên ngoài này khá gần hơn nhiều; và chúng là những rung động dẫn đến sự giận dữ, ghen tỵ, tất cả những cảm xúc mạnh mẽ bên trong chúng ta ...[Nhưng] chúng ta cần những sức mạnh thấp kém này, bởi vì không có sức mạnh thuộc về vật chất chúng ta không thể di chuyển, chúng ta không thể suy nghĩ, chúng ta không thể bất cứ thứ gì. Chúng ta không thể làm một cái bàn, vân vân.

Điều duy nhất đang được tiến hành bởi latihan là để sắp xếp và sắp xếp lại những sức mạnh này đề chúng phục vụ con người, hơn là lấn át và sử dụng con người

Vì thế đó là vì sao tôi giải thích với mọi người là các bạn không thể giúp latihan bằng những điều khác mà bạn làm.

Tôi nghĩ điều rất quan trọng là nhận biết rằng gần đây – cách đây hai tháng – một vài nhà vật lý thiên văn đã đưa ra một câu truyện là các tờ báo ở Anh thật sự hiểu tầm quan trọng của. Quả thực, tờ Independent, có lẽ là tờ báo lớn nhất của nước Anh trên thế giới, đã dành toàn bộ trang một cho câu truyện này – câu truyện là các nhà vật lý thiên văn đã khám phá 'những vệt như sóng gợn', như họ đã gọi nó, nghĩa là, những sự rung động được theo sau những gì mà họ đã gọi là  'Vụ nổ tạo ra vũ trụ'. Các nhà vật lý thiên văn lúc nào cũng đang tìm kiếm 'những vệt như sóng gợn' này hay sự rung động. Điều này đúng như câu truyện mà Bapak đã kể, là điều hiện nay đang được khám phá bởi các nhà khoa học. Các nhà thiên văn học trên thực tế tiếp tục mô tả 'những vệt như sóng gợn' này đã tạo ra tính vật chất như thế nào. Vì thế giờ đây xem ra chân lý khoa học và chân lý tâm lính đang kết hợp lại với nhau.

Câu hỏi: Câu hỏi của tôi là về chữ nafsu. Một vài người nói rằng họ không thích dùng từ này, nói về từ này. [Phần còn lại của câu hỏi không thể nghe được].

Nafsu có nghĩa là các sức mạnh thấp kém. Này các bạn, những tên cỡ tuổi của bạn, đang hình thành nên một thế giới Subud thật sự khác biệt với thế giới mà chúng tôi đã thừa hưởng. Bạn phải nhớ là chúng tôi đã sống trong thời đại của Bapak, thời đại của Pak Subuh, một con người. Chúng tôi đã rất may mắn trong nhiều cách.

Có thể bạn may mắn trong nhiều cách khác. Đối với chúng tôi Bapak đã là một thực tại, một sự thực sống động mà chúng tôi đã thường luôn gặp. Hãy để tôi nói một điều đối với tôi là thực, đó là tôi vẫn thường luôn tự hỏi tại sao một kẻ như tôi, một kẻ không một tí nào có bất kỳ đôi chút gì của vị thánh hay của một người sùng đạo về bất kỳ điều gì đã sống trong thời đại của Pak Subuh. Đối với tôi, điều đó giống như đang sống trên vùng đất của Jesus, ở Palestine của Jesus, hay đang sống ở Mecca với Ngôn sứ Muhammad. Nó đã giống như thế đối với tôi.

Được tiếp tục .....

 
     
 
  © 2013 Góc Nhỏ