Những điều kỳ diệu qua chuyến đến Việt Nam của Isti và Hamid

Kurnia Trần Thị Kim Thái
   19.03.2013

Với tôi là một người đi theo Subud hơn 30 năm và dường như thời gian này tôi được ban cho ân huệ là làm chứng cho sự thực về lời của Bapak và Ibu Rahayu thường nói là Thượng Đế Toàn Năng hiện hữu cùng với con người trong cuộc sống. Và chuyến đến Việt Nam của Isti và Hamid vào đúng sinh nhật của Ibu Rahayu 13.3.2013 đã chứng minh cho sự thực đó.

Vào chiều tối ngày thứ năm 7.3.2013 tôi vừa tắm xong để chuẩn bị tập latihan với Utami Hòa là em gái của tôi ở phòng tập latihan tại nhà thì điện thoại di động của tôi reo lên. Vừa mở máy ra tôi nghe một giọng nói "Kurnia ? " tôi liền nhận ra đó là tiếng của Isti, phụ tá quốc tế vùng 1&2. Hết sức mừng rỡ tôi liền reo lên " Isti, How are you?". Qua cuộc nói chuyện với chị, tôi biết chị có gởi cho tôi một lá thơ cũng vào chiều hôm thứ năm, nhưng để chắc chắn chị đã gọi điện thoại cho tôi báo tin là vào ngày 13.3.2013 chị và chồng là Hamid sẽ đến và lưu lại Việt Nam trong 2 ngày 13 và 14.3.2013 về một công việc kinh doanh.

Sáng hôm sau tôi mới kiểm tra lại hộp thơ của mình và tìm thấy lá thơ mà chị đã gởi cho tôi nhưng chị lại chọn lá thơ " IBU's reply to Kurnia " mà tôi gởi cho chị trước đó chỉ để thông báo về việc chị và chồng của chị sẽ đến VN trong tuần tới! Tôi không tin việc chị chọn lá thơ này là sự ngẫu nhiên, tôi tin có một thông điệp ẩn chứa đằng sau lá thơ này. Nhưng giống như mỗi lần tôi nhận được một dấu chỉ về ý định của Thượng Đế gởi đến cho tôi, tôi ở trong trạng thái latihan và quy thuận, nghĩa là tôi không suy đoán trước điều đó là gì.

Và bỗng tôi nhớ đến khoảng thời gian tôi đến Indonesia trong tháng 12. 2012 vừa qua để dự Hội nghị Vùng 1&2 tại Rungan Sari. Vào buổi chiều ngày thứ ba 4.12.2012 chị Isti rủ tôi cùng đi mua thực phẩm cho Hội nghị vì sáng ngày mai chị sẽ cùng tôi bay sang Rungan Sari để chuẩn bị trước. Trong khi người tài xế của chị đem tất cả các thực phẩm đã mua về nhà, chị và tôi vào trong một nhà hàng bán bánh và cà phê nằm trong một khu mua sắm để chờ con trai của chị là Lucas đang học ở một trường gần đó tan học về.

Hamid, Isti, Kurnia Bửu Linh, Utami Hòa.
 

Tôi ngồi đối diện với chị trong lúc chị đang thưởng thức ly cà phê mà chị ưa thích, một ý nghĩ xuất hiện và tôi hỏi " Chị đã quen và kết hôn với chồng của mình như thế nào? ". Chị kể: Hamid, chồng của chị là một người Bồ đào Nha, anh ấy theo Subud và thường đến Wisma Subud vào mỗi mùa Ramadhan để nhịn ăn và sau đó anh ấy theo đạo Hồi. Thuở đó chị là một du học sinh tại Anh và có lần Ibu Rahayu nói chị hãy để mắt tới Hamid và chị hỏi Ibu tại sao. Ibu Rahayu chỉ bảo chị hãy viết thơ hỏi Bapak. Và chị đã hỏi Bapak là Hamid có thể trở thành bạn trai của chị không vì chị không muốn quen một ai đó và rồi không đi tới đâu. Và câu trả lời của Bapak là Bapak đặt bút chọn ngày kết hôn cho chị và Hamid. Và Bapak nói với chị là cuộc hôn nhân này sẽ đem lại cho chị nhiều trải nghiệm tâm linh hơn và đem lại cho Hamid nhiều của cải vật chất hơn. Đến hôm nay cả hai vừa làm lễ bạc kỷ niệm 25 năm kết hôn và chị nói chị mới hiểu được lời của Bapak nói năm xưa và xác nhận sự thực về lời nói này của Bapak.

Kalimantan được Bapak gọi là vùng đất của thế giới trong tương lai luôn gợi lên trong tôi những kỷ niệm rất ngọt ngào về Hội Nghị Vùng được tổ chức tại đó vào năm 2000. Tôi có chụp một số hình ảnh của Hội Nghị Vùng lần đó. Vào chiều tối ngày 12.3.2013 trước ngày Isti và Hamid đến, bỗng dưng tôi cảm thấy muốn tìm kiếm chi tiết cho những hình ảnh này và thế là tôi đi đến kệ sách nơi để các tư liệu về Subud ít ỏi mà tôi có được. Bất ngờ tôi tìm thấy bản phác thảo về MSC ( Muhammad Subuh Centre), tôi vẫn  nhớ cái cảm giác rất vui sướng khi lần đầu vào năm 2000 tôi nhìn thấy bản phác thảo này. Nhưng lại càng đáng ngạc nhiên hơn cả là khi tôi lật ra mặt sau của bản phác thảo này tôi bắt gặp dòng chữ viết tay của Hamid. Ôi chao ơi! sao mọi việc diễn ra tuần tự cứ như là đã được sắp sẵn tất cả. Tôi nghĩ đến khuôn mặt của Isti và Hamid ngày mai ắt sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy bản phác thảo này với dòng chữ viết tay của Hamid.

Khi Isti vừa xuống phi trường Tân sơn Nhất chị ấy liền gọi cho tôi và hỏi về khoảng cách từ phi trường đến khách sạn Palace ở đường Nguyễn Huệ là bao xa. Tôi liền nói với chị là khách sạn ở trên cùng con đường với siêu thị mà chị và tôi thường đi mua sắm mỗi lần chị và các phụ tá quốc tế qua thăm Việt Nam và tôi hẹn sẽ chở Utami đến đón chị ngay tại cổng của khách sạn.

Khi tôi và Utami đến đó, chúng tôi phải chờ thêm độ 10 phút nữa thì Isti  và Hamid cùng Nuno là người làm việc trong công ty của Hamid và Isti mới từ phi trường về đến. Sau khi làm thủ tục tại quầy tiếp tân, tất cả cùng lên phòng. Tôi rất muốn nhìn xem phòng có rộng không vì Isti đã viết thơ cho tôi trước đó là chị muốn nhờ tôi mời một vài người nam tập latihan chung với chồng của chị và một ít người nữ tập latihan chung với chị.  

Khi bước vào bên trong tôi quan sát thấy phòng khách khá nhỏ, thế này thì số người tập latihan chỉ được vài người. Trong lúc ngồi chờ đối tác kinh doanh của Hamid đến, tôi đưa cho Isti và Hamid xem bản phác thảo MSC, và khi Isti nhìn thấy hàng chữ viết tay của Hamid, Isti quả đổi ngạc nhiên và liền đưa cho Hamid xem, Hamid nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên, còn phần tôi đã quá ngạc nhiên ngay từ ngày hôm qua vì tôi đã gặp Hamid từ năm 2000 thế mà trong tôi không hề có một ký ức nào về Hamid! Rồi Hamid kể với tôi là vào năm 2000 nếu xây theo bản phác thảo này thì giá thành có thể lên đến 2 triệu đô la, nhưng với thiết kế như hiện nay thì chi phí chỉ bằng 1/10 và MSC đã được xây xong vào năm 2002. Hamid nói là ông ấy muốn có một bản photo của phác thảo này để vào năm 2014 nếu Đại Hội Thế Giới đồng ý chọn Rungan Sari sẽ là nơi tổ chức kế tiếp cho Đại Hội Thế Giới vào năm 2018 thì bản phác thảo này sẽ được dùng để xây tiếp ở khoảng đất còn trống ngay phía sau MSC hiện nay.

For Subud Vietnam
With All our Love and Best Wishes

   

Trong lúc ngồi chờ anh Quốc là đối tác kinh doanh đến để đi ăn cơm chiều, Isti nói với tôi đôi điều về Nuno là người điều hành mảng kinh doanh về viễn thông vùng Châu Á của công ty. Nuno là người không Subud. Chuyến đi lần này của Hamid và Isti đến Việt Nam là để xem các đối tác làm việc chung với Nuno là người như thế nào. Isti nói vì là người Subud nên mình có khả năng nhận biết một ai đó là người tốt hay xấu. Thế là tôi lại có thêm một bằng chứng về ích lợi của latihan trong cuộc sống.

Tại bữa cơm chiều vào tối ngày 13.3.2013 tôi ngồi đối diện với Hamid và khi nhìn thấy ông ấy dùng bàn tay để bóc vỏ tôm nướng tôi liền hiểu tại sao mà chữ viết của ông ấy đẹp như một nét vẽ vì tự đôi bàn tay đã toát lên vẻ khéo léo, có phải tôi lại có thêm một bằng chứng về lợi ích của latihan đã đem lại sự sống cho đôi bàn tay của Hamid chăng?

Khi bữa cơm chiều gần kết thúc thì bên phía nam bàn về chuyện kinh doanh, còn Isti và tôi bàn về việc tập latihan vào ngày mai. Vì phòng khách tại khách sạn khá nhỏ nên Isti nói tôi hãy mời ba người của ban quản trị hiện nay của Subud Việt Nam là chị Siêu Nhiên, chị Siêu Linh và Hùng Minh. Tôi nói vì tôi không biết là phòng khách khá nhỏ nên trước đó tôi có nói về chuyện tập latihan với chị Kamilah Thanh là người đã mua thức ăn chiều cho các PTQT trong chuyến đến thăm VN vào tháng 11.2012. Isti nói nếu thế thì mời chị Kamilah Thanh cùng đến tập. Ngày mai Isti muốn đi siêu thị trong thương xá Tax để mua một số thực phẩm khô của Việt Nam, còn Hamid muốn mời mọi người ăn trưa sau buổi tập latihan. Vì thế tôi đề nghị với Isti là bên nam sẽ tập latihan trước, trong lúc đó Isti và tôi sẽ đi siêu thị. Isti đồng ý với sự sắp xếp này và thế là tôi gọi điện thoại cho chị Kamilah Thanh và Hùng Minh báo tin để mọi người có thời gian chuẩn bị.  

Vào sáng ngày 14.3.2013 việc mua sắm tại siêu thị diễn ra suông sẻ, nghĩa là Isti tìm thấy tất cả các thứ cần mua và nhân viên siêu thị đã đóng gói tất cả vào trong 2 thùng giấy rất gọn để dễ mang đi. Trước khi Isti đến Việt Nam tôi có viết thơ yêu cầu chị mang theo cùng với chị một vali to vì tôi có dự định mua nước yến để gởi tặng Ibu Rahayu và Pak Haryono và Ibu Ismana. Nhưng Isti lại đem theo một vali nhỏ. Vì thế trong khi đứng nhìn nhân viên của siêu thị đóng gói vào 2 thùng giấy, trong đầu tôi thoáng lên một ý nghĩ và rất nhanh tôi liền xin thêm 1 thùng giấy như vậy để đóng các hộp nước yến rồi nhờ Isti đem về gởi biếu Ibu. Như vậy, thêm một lần nữa tôi có thêm bằng chứng về lợi ích của latihan hướng dẫn tôi trong cuộc sống.

Vì khách sạn không quá xa siêu thị nên tôi đã yêu cầu nhân viên của siêu thị mang dùm 2 thùng hàng đến khách sạn. Khi chúng tôi về đến nơi vẫn chưa thấy có ai đến nên chúng tôi đi sang các cửa tiệm gần đó để xem các kiểu mẫu quần áo được bày bán,  và khi quay trở lại thì các chị đã ngồi sẵn ở phòng khách bên dưới, chị Siêu Linh vì bận nên không đến được.

Bên nam sau khi tập latihan xong thì đi xuống và vào một coffee shop ở ngay bên trong khách sạn để chờ. Còn bên nữ lên lầu tập latihan và sau buổi tập chúng tôi hỏi Isti một số vấn đề. Qua các vấn đề mà chúng tôi nêu ra, với kinh nghiệm của một phụ tá quốc tế chị Isti đã đưa ra các nhận định như sau:

   1/ Khi thực hiện một nhiệm vụ trong Subud chúng ta được ban cho sức mạnh để thực hiện nhiệm vụ đó.

   2/ Sự phát triển của Subud không dựa trên số lượng (quantity), nghĩa là không cứ số hội viên ở một nhóm tăng lên nghĩa là Subud ở đó phát triển, mà sự phát triển Subud được dựa trên chất lượng (quality).

   3/ Cuba có tình hình chính trị và kinh tế giống như Việt Nam nhưng sau hơn 4 năm nộp đơn xin hợp thức hóa (từ 28.4.2008 đến 14.2.2013), Subud Cuba đã được chính quyền Cuba công nhận đúng với tên gọi là Subud Cuba. Cuba khác với Việt Nam ở chỗ các hội viên và phụ tá của Subud Cuba thường đọc các bài nói chuyện của Bapak và làm theo lời khuyên của Bapak một cách triệt để,

   4/ Việt Nam thì không giống như vậy, hội viên và phụ tá ít đọc các bài nói chuyện của Bapak. Khi chúng ta đọc một bài nói chuyện của Bapak, thường chúng ta chỉ hiểu được rất ít đôi khi chỉ hiểu được có vài từ hay vài câu. Sở dĩ có các vấn đề như hiện nay trong Subud Việt Nam là do không hiều được lời của Bapak.

   5/ Cả Hamid và chị đều nhận thấy các vấn đề hiện nay của Subud Việt Nam sẽ biến mất nếu Subud Việt Nam có một căn nhà Subud, một nơi chung cho mọi hội viên cùng tập latihan với nhau. Chị bảo cả nhóm nữ làm trắc nghiệm về điều này để mỗi người tự nhận ra cho chính mình là vấn đề có đúng như vậy không. Và cả nhóm đã đứng lên làm trắc nghiệm. Chị Isti đã nêu lên hai câu trắc nghiệm là:

  • Câu 1: Tình hình của Subud Việt Nam sẽ như thế nào khi có một nơi chung để mọi người đến tập latihan thờ phụng Thượng Đế. Những người có mặt hôm đó đều tiếp nhận một cảm giác rất vui, rất hạnh phúc, và muốn bay bổng lên. Riêng với tôi câu trả lời rất rõ ràng vì chị Isti vừa dứt câu hỏi là tôi cười thành tiếng rất dòn.
  • Câu 2: Mỗi người sẽ đóng góp (contribute) cho các phụ tá như thế nào? Câu trả lời của Utami là hãy nói thẳng thắn các vấn đề với phụ tá. Còn với tôi câu trả lời là tôi đưa hai tay lên cao để cầu xin Thượng Đế.

6/ Vì latihan là một cái gì đó sống động, nên mai này khi Việt Nam có một ngôi nhà Subud và mọi người đến đó tập latihan thờ phụng Thượng Đế và rồi mọi người sẽ cảm nhận được sự hạnh phúc, vui vẻ .... mỗi khi đến nơi đây, và luôn thích tập latihan tại nơi này.

7/ Sự phát triển Subud là từ mỗi người Subud. Mỗi người Subud phải tự nhận biết là latihan ở nơi mình như thế nào, có phát triển không? Mỗi người phải tự hỏi mình là mình có cảm thấy cần một nơi chung, một căn nhà Subud để thờ phụng Thượng Đế cùng với các anh chị em khác không?. Tất cả là ở nơi mỗi người, đừng có nhìn vào người khác, hãy nhận biết điều đó cho chính mình.  

Rồi chị Isti hỏi thế trước khi tập latihan các phụ tá có bao giờ cầu nguyện xin Thượng Đế ban cho mỗi người đều tiếp nhận được latihan hay không, và câu trả lời được để lại cho mỗi người trong chúng tôi suy nghĩ.

Rồi .... điện thoại di động của chị Isti vang lên, ngưởi gọi chính là Hamid chồng của chị vì đã quá giờ ăn trưa mất rồi. Tất cả chúng tôi theo thang máy xuống tầng trệt và sau đó theo thang bộ lên nhà hàng ở tầng 1. Tại đây mỗi người được tự chọn món ăn cho mình và một lần nữa ông Hamid chọn món tôm hùm và tôi lại một lần nữa nhìn thấy ông ấy với đôi bàn tay trở nên sống động do bởi quyền năng của Thượng Đế khéo léo dùng dao nĩa để tách thịt tôm ra khỏi vỏ.

Siêu Nhiên, Trúc Đào, Siêu Nhân Trọng, Hùng Minh, Hamid, Isti, Kurnia Bửu Linh, Utami Hòa, Kalimah Thanh
 

Trong bữa ăn Hamid nói kinh doanh lần này của ông ấy tại Việt Nam là về viễn thông (telecom) và ông ấy hy vọng từ những đóng góp này cho Việt Nam, chính phủ Việt Nam sẽ đánh giá cao (appreciate) về Subud và như vậy việc đăng ký xin hợp thức hóa Subud tại Việt Nam sẽ dễ dàng hơn, và ông hy vọng Việt Nam sẽ có nhà Subud vào lần tới khi ông đến Việt Nam.

Hướng về phía tôi ông hỏi về hình thức xin hợp thức hóa (legalization form) cho Subud Việt Nam, tôi nói tôi sẽ hỏi luật sư tại nơi tôi đang làm việc về thủ tục như thế nào. Hamid nói tiếp việc xin hợp thức hóa sẽ dễ dàng hơn nếu người Subud Việt Nam là người được tôn trọng (honourable) trong xã hội.

Cơm trưa đã dùng xong và vì Hamid sẽ có cuộc họp với bên đối tác kinh doanh vào lúc 2 giờ trưa nên chúng tôi đứng lên nói lời cám ơn Hamid và Isti về bữa cơm trưa và ra về. Riêng phần tôi, tôi và Isti tiếp tục đi một siêu thị khác để tìm mua trái vú sữa mà Hamid và Isti rất thích ăn sau khi cả hai đã ăn vài quả do tôi mang đến vào chiều ngày 13.3.2013. Vì tôi gửi cho Isti đường link về những tấm hình tôi chụp tại Hội Nghị vùng 1&2 đặt ở góc ảnh, nên lần này Isti sang Việt Nam chị đã yêu cầu tôi tráng rửa tấm hình chụp Ibu Rahayu, Muti, Isti và tôi tại Adi Puri thành 3 tấm để sau khi chị quay trở về Indonésia chị sẽ gởi tặng Ibu, Muti và giữ lại cho riêng mình 1 tấm. Vì thế sau khi đi siêu thị xong tôi còn phải quay về tiệm chụp ảnh gần nhà để lấy hình và còn đem các hộp nước yến tặng Ibu lên khách sạn để đóng gói.  

Hamid và Isti đến và lưu lại Việt Nam chỉ trong một thời gian rất ngắn, hơn một ngày rưỡi thôi, thế mà với tôi có biết bao điều kỳ diệu xảy ra trong khoảng thời gian này. Điều kỳ diệu nhất là tôi nhìn thấy mọi việc không thể đoán trước cứ tuần tự xảy ra vì có bàn tay của Thượng Đế sắp đặt tất cả. Ngày mai điều gì sẽ đến, tôi không biết nhưng tôi có lòng tin vào Thượng Đế. tôi tin Ngài luôn đồng hành cùng với tôi trong cuộc sống tại thế gian này và cả trong cuộc sống của thế giới kế tiếp sau này. Trong thâm tâm tôi luôn vô cùng biết ơn và cảm tạ Thượng Đế về ân huệ này.  

 
© 2013 Góc Nhỏ