Ý nghĩa cuộc đời

Halimah Bùi Thị Thùy

Vào tháng 10/2012, Ân Điển gửi email cho biết phụ tá quốc tế sẽ đến thăm Việt Nam. Chúng tôi vừa vui vừa lo. Thật tình mà nói thì ai cũng mong là trong thời gian PTQT ở Việt Nam, mọi việc sẽ được tốt đẹp và trong việc tổ chức để anh chị em ở đây làm latihan với PTQT sẽ tránh được mọi sơ xuất. Có người đã prihatin để cầu nguyện cho mọi việc an lành.

Chúng tôi đã có một buổi họp phụ tá và ban quản trị để chia sẻ công việc đón tiếp PTQT từ ngày 23/11 đến 27/11/2012.

Anh Hoàn Hương, Siêu Nhiên và Hùng Minh lãnh trách nhiệm ra phi trường đón các PTQT.

Bửu Linh thường trực trong khách sạn để phụ giúp các PTQT trong mọi việc. Siêu Linh lo đặt thức ăn.

Hàng ngồi : Nguyễn Thế Hồng Ân, Joyo, Sudharmi, Isti , Siêu Nhiên. Hàng đứng : Hùng Minh, Joyo, Hồng Hạnh, Purwati lan, Minh Tuệ. Hình của Sudharmi Liên.

Trừ chủ nhật 25/11/2012, anh chị em ở các nơi họp mặt làm latihan chung ở nhà Hồng Hạnh. Những ngày khác, sáng tối đều có xuất latihan từng nhóm nhỏ trong phòng của các PTQT. Sau latihan thường có trắc nghiệm và buổi tối thứ bảy 24/11/2012 có khai mở cháu Hồng Ân, con gái của Purwati Lan. 

Đến với chúng tôi làm latihan, các PTQT đã nêu lên tấm gương phục vụ nhiệt tình, hết lòng qui thuận và sẵn lòng xả bỏ. Với những câu hỏi của anh chị em, các PTQT luôn trả lời trong trạng thái an tịnh. Các vị vẫn thường nhắc nhở chúng tôi đem latihan ra áp dụng trong cuộc sống hằng ngày. Hầu hết anh chị em đều cảm thấy các PTQT thật gần gũi với họ như trong một gia đình.

Sự an tịnh nội tâm của các PTQT thực sự khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng hơn quyền năng của Thượng Đế ở bên trong chúng tôi. Họ cũng đã giải thích cho chúng tôi rất nhiều điều, dựa vào những bài nói chuyện của Bapak. Họ khuyến khích chúng tôi nên đọc thường xuyên những bài nói chuyện của Bapak hoặc của Ibu Rahayu để hiểu rõ hơn về Subud và latihan, thay vì cứ lang thang qua các phép tập khác như một số người để rơi vào cơn bạo phát.

Đến làm latihan chung với nhóm cùng các PTQT, anh chị em cảm thấy latihan xác thực và sự hướng dẫn của Thượng Đế qua những cuộc trắc nghiệm rất rõ ràng, đặc biệt là các thành viên trẻ tuổi.

Chuyến viếng thăm của các PTQT là cơ hội để chúng tôi có nhiều buổi latihan chung, khiến cho chúng tôi đoàn kết, hợp nhất và nhận thức rõ ý hướng đứng vững trên đôi chân của chính mình, điều cần thiết để cho Subud phát triển và tăng trưởng, nhất là Subud Việt Nam, nói riêng.

PTQT nhắc nhở PT ở Việt Nam ý thức trách nhiệm săn sóc hội viên, giúp họ giải quyết những mâu thuẫn. Nói chung, các hoạt động của Subud Việt Nam đang ở trên đà tiến triển tốt.

Lần này, chúng tôi gặp lại Isti, cháu nội của Bapak. Kiểu cách nói cười của Isti làm cho chúng tôi thấy thoải mái và dễ chịu, đôi lúc thấy an ủi phần nào vì chúng tôi không có cơ duyên gặp Bapak.

PTQT đến săn sóc latihan bên nam giới lần này là Joyowidarbo. Anh đi cùng với vợ là chị Rukmini, phụ tá quốc gia Nam Dương. Họ nhắc nhở chúng tôi về những lời khuyên mà chúng tôi cần ghi nhớ.
Joyowidarbo đã nói với chúng tôi về ba di sản mà Bapak đã để lại cho tất cả chúng ta là tổ chức Subud, latihan và những bài nói chuyện của Bapak giúp chúng ta nhận biết những lợi lạc của latihan.

Lần này chúng tôi cũng gặp lại Ân Điển, một PTQT nữ khác. Ân Điển là người Úc gốc Việt, đến từ Sydney. Chị biết nói tiếng Việt nên có thể giao tiếp dễ dàng với các HV và PT không biết tiếng Anh. Ân Điển có thể biết được tình trạng của họ và giúp họ vượt qua những khó khăn bằng lời khuyên thực tế.

Sáng thứ ba 27/11/2012, chúng tôi chia tay Isti, Joyowidarbo và Rukmini. Bửu Linh và Sương Ngọc đi cùng với họ ra phi trường.

Ân Điển đi chuyến bay buổi chiều nên ở lại đi cùng với Mariana, Kalima và Halimah đi thăm các vị cao niên không đến chỗ tập latihan chung được, như bác Sunarti Chí năm nay 90 tuổi. Chúng tôi làm latihan trong phòng của bác. Sau đó, chúng tôi đến thăm tata Mulyani. Chúng tôi cùng làm một xuất latihan 20 phút. Tata Mulyani năm nay 88 tuổi, chân yếu, mắt không thấy đường nhưng giọng ca còn truyền cảm lắm. Tata hát tặng chúng tôi bài hát nổi tiếng muôn thuở Ave Maria. Đó là những thời khắc tuyệt vời mà chúng tôi không bao giờ quên.

Trở về phòng nghỉ, Ân Điển làm một xuất latihan nữa với các hội viên trẻ như Kadariah, Sophia ... trước khi rời Việt Nam. Siêu Linh, Siêu Nhiên, Kalima và Kadariah ra phi trường tiễn Ân Điển.

Chuyến viếng thăm của các PTQT lại đem đến cho chúng tôi một làn gió mới. Chúng tôi nghĩ chính mình phải thay đổi theo sự chỉ dẫn của Thượng Đế ở bên trong nội cảm, sẵn lòng xả bỏ mọi sự sai lầm đã qua với cái tâm rộng mở, kiên tâm và chân thành phó thác vì sự phát triển của bản thân và mọi người trong gia đình tâm linh . 

Cám ơn các PTQT đã đến để hỗ trợ chúng tôi.

Các anh chị đã đi rồi nhưng chúng tôi vẫn còn cảm thấy an vui trong lòng. Chúng tôi cảm nhận ý nghĩa của cuộc sống và có thể tận hưởng hạnh phúc hằng ngày khi chu toàn mọi việc trong sự sùng bái Thượng Đế.

Chúng tôi còn mong cầu gì nữa ở trên cõi đời này?

 
 
 

The Meaning Of Life

On October 2012, the group received an email from Ân Điển, informing us that IHs will come to Vietnam. We were happy and worried at the same time. We really expected we would be able to make them satisfied during their stay in Vietnam and we hoped to avoid any issues in arranging latihan for members in Vietnam with IHs. Someone had a fasting day before to pray for that.

We did have a meeting of helpers and committee members to share our joys and our duties to welcome IHs from 23/11 to 27/11/2012.

Coming to Vietnam and joining us for latihan, IHs gave us a good example of enthusiasm, sincere submission and willing to let go. For the questions of members, IHs were in a peaceful state to answer them. The IHs reminded us to make use of latihan in our daily life.

Many members realized that IHs were approachable as if they are family.

The inner peace from IHs was really a way for us to recognize more clearly the power of God inside us. They also gave us the explanations from Bapak's talks and encouraged us to read regularly the talks given by Bapak or Ibu Rahayu to know more about Subud and our latihan, instead of wandering in other spiritual exercises, according to some members causing them in confusion.

Coming to latihan together with IHs, the members felt that their latihan was real and the indication of God through testing was very clear, especially for the young members.

The visit of IH was a chance for us to have more latihan together. They enabled us to be united, we realized that we should stand all together. That's what we needed for the development and the growing of Subud Vietnam.

The IHs reminded the helpers to be aware of their responsibilities to take care of the members and to resolve conflicts. Generally, the activities of Subud Vietnam are going on in the best possible way.

At this time, we meet again Isti, the granddaughter of Bapak. We loved the way she spoke, smiled, and the overall joy she shares. The IH who took care the latihan for men this time was Joyowidarbo, coming with his wife, Rukmini, national helper of Subud Indonesia. They reminded us of the advices we need to remember. Joyowidarbo told us about the heritage Bapak has left to all of us: the organization, latihan and his talks which help us to realize the benefits of latihan. We also met again with Ân Điển, another IH for women this time. She came from Sydney, an Australian originally of Vietnamese descent. She could speak Vietnamese so she could more easily contact to many members and helpers in Vietnam who could not speak English. So Ân Điển could find out their situation and helped them overcome their problems with practical advice.

In the morning of Tuesday 27/11/2012, we say good- bye to Isti, Joyowidarbo and Rukmini. Bửu Linh and Sương Ngọc went to the airport to see them off.

With Mariana, Kalima and Halimah, Ân Điển came to see the elderly members who could not go to the places of latihan such as Sunarti who is 90 years old. We did latihan in her room. And after that, we came to Mulayani who is 88 years old and we had a short latihan together. Mulyani sang us the famous song Ave Maria with a beautiful voice. It was a moment that we will never forget.

Came back to the place to stay, Ân Điển had a latihan with Sophia, Kadariah, and the young members in her room before leaving Vietnam.

The visit of IHs brought us a new breath of air. We think that we should better change ourselves through the indication of God in our inner selves, willing to let go of everything wrong in the past with an opened heart to everyone, with sincere surrender and patience for the development of Subud.

Thank you for coming to help us, dear IHs. You had gone but we still feel the peaceful happiness inside of us.

We can recognize the meaning of life and enjoy to work and worship at the same time. What more could we ask for in this world?

 

 

© 2012 Góc Nhỏ