Tại phi trường của Bogota

Hermine Aitken
    Utami Hòa dịch

Trước khi tôi có được sự khai mở về latihan, tôi có thể có nguy cơ bị bệnh stress ( bệnh rối loạn thần kinh ) bởi những vấn đề trọng đại, nhưng tôi không vì thế lấy làm khốn khổ, trái lại khá là tự tin, tôi lúc nào cũng sẵn sàng để làm một vài sự thay đổi hay một vài sự di chuyển, một vài thử thách mới, và tại sao không có thêm một vài sự phiêu lưu mạo hiểm, tôi cũng sẵn sàng cho điều này.

Tuy nhiên, có một lĩnh vực mà tôi không thể có lòng tin vào điều tôi không biết, đó là : TÌNH YÊU. Khi tôi cảm thấy thiếu vắng một người chồng trong cuộc sống của mình, tôi thường vẽ ra một hình ảnh trong trí óc của tôi về một người chồng phải làm sao mới tương xứng với tôi ! Tất nhiên là, hình ảnh người chồng đó do trí óc của tôi nghĩ ra thì không bao giờ phù hợp với hình ảnh người chồng tôi gặp trong thực tế, và những mong đợi của tôi ở người chồng này thì rất cao và chắc chắn đến nỗi mà bất cứ mối quan hệ nào tôi có thể có thì đã không tránh khỏi đổ vỡ trước khi tiến tới hôn nhân. Không cần phải kể cho các anh chị em biết là tôi đã đau khổ đến thế nào về sự đổ vỡ trong các mối quan hệ tình cảm của tôi.

Sau khi tôi có được sự khai mở đến với latihan, trạng thái tình cảm này của tôi cũng không mấy thay đổi. Nhưng sau một thời gian tôi đã quyết định không để chịu đau khổ hơn nữa về tình cảm của mình bằng cách đặt cuộc sống của tôi vào “ bàn tay của Thượng Đế ”. Tập latihan được 2 năm, tôi bắt đầu nhịn prihatin vào mỗi ngày thứ hai và tôi đã dâng ngày nhịn ăn prihatin này cho Thượng Đế qua việc thưa với Ngài rằng : “ Con dâng ngày nhịn ăn prihatin của con cho Thượng Đế để con trở nên có thể quy thuận cả cuộc đời con theo Thánh Ý của Ngài, dù là Ngài có cho con lập gia đình hay cho con ở độc thân ”. Tôi tin rằng mục đích của việc nhịn ăn prihatin thì quan trọng cũng như chính việc nhịn ăn prihatin vậy, và tôi vẫn nhịn ăn prihatin cho đến bây giờ.

Lạ, lạ thật, việc nhịn ăn prihatin của tôi lại mang lại lợi lộc cho cuộc đời nghề nghiệp của tôi ! Tôi trở nên rất thành công trong công việc làm của mình, các thành quả mà tôi đạt được là trong cách chữa bệnh bằng tâm lý và trong việc làm tư được mọi người công nhận rất nhiều, tôi lại còn được tham gia vào nhiều dự án lý thú và hào hứng và đã kiếm được rất nhiều tiền. Nhật ký của tôi thì đầy những lời hứa hẹn cho công việc phải làm, cả một năm ở phía trước với các công việc phải làm được tôi sắp xếp sẵn như : các bài thuyết giảng, các buổi hội thảo, các khóa huấn luyện cho nhân viên bệnh viện, các cuộc hội chẩn ở văn phòng riêng. Tôi yêu công việc của tôi và tôi càng ngày càng trở nên say mê với công việc của mình.

Tôi không còn suy nghĩ nhiều về việc lập gia đình nữa, mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn thấy có cảm xúc kỳ lạ của việc thiếu một cái gì đó thật quan trọng. Tôi nhớ tôi thường tự nói với mình là : “ Không có khoảng trống dành cho một người chồng trong cuộc đời của mình vì mình quá bận rộn ”.

 
SWC 09 - Amanecer  
   

Rồi sau đó tôi đã đi tham dự Đại Hội Subud Thế Giới ở Colombia. Tôi không hề biết một Đại Hội thì như thế nào, tôi chưa bao giờ tham dự bất cứ một Đại Hội nào, vì tôi chỉ mới vào Subud có 4 năm. Động cơ chính thúc đẩy tôi tới tham dự Đại Hội là Amanecer : tôi đã nghe Muchtar Martins nói về dự án Amanecer vĩ đại này của cộng đồng Subud, và tôi rất thiết tha muốn tham dự vào dự án này qua công việc của tôi. Vào lúc kết thúc Đại Hội, tôi đã có những gì tôi muốn : tôi liên kết được với một số bác sĩ địa phương và những người làm công tác xã hội, và chúng tôi đã thiết kế các dự án chung cho năm tới. Tôi quyết định chia đều cuộc sống của mình tại hai nơi là Pháp và Colombia : sau Đại Hội tôi sẽ về Pháp và 7 tháng sau tôi sẽ quay lại với Amanecer và bắt đầu chương trình huấn luyện tại Tây ban Nha ( trong thời gian này tôi dự định học hỏi về dự án ) !

Tôi tràn ngập niềm vui mỗi lần nghĩ đến việc đi dự Đại Hội Subud Thế Giới lần đó, thật là không bỏ công. Ngoài những buổi tập latihan quốc tế đông đến kinh ngạc, còn có nhiều điều xảy ra trong suốt cuộc họp Đại Hội này. Tôi còn nhớ các anh chị hội viên người da trắng đã lao vào uống ly rượu của Muchtar ngay trước lúc ông ấy được chọn trở thành vị chủ tịch mới của WSA ! Tôi đã nhận được một món quà tuyệt vời dành riêng cho tôi, và các hoạt động nghề nghiệp của tôi được mở rộng !

Bây giờ sau 5 năm, mỗi lần tôi nghĩ về món quà dành riêng cho tôi, tôi thấy nó có vẻ giống như một cuộc trắc nghiệm hơn là một món quà.

Khi Đại Hội Subud Thế Giới chấm dứt, tôi được một nhóm nhỏ các hội viên ở Đại Hội đề nghị cùng tham gia với họ đi chơi núi ở Colombia trong 5 ngày. Tôi vô cùng thích việc khám phá ra các phong cảnh đẹp nhất của Boyaca là một tỉnh phía bắc của Colombia. Chắc chắn là tôi đã yêu thành phố Colombia này mất rồi và còn yêu tha thiết hơn hết là mong quay trở lại thành phố này. Khi nhóm chúng tôi tách ra ở Armenia, một anh hội viên người Anh ( tên là Raymond ) và tôi phát hiện ra rằng chúng tôi sẽ đáp cùng chuyến bay trở về Châu Âu; trong khi nhiều người Pháp thì thật sự đáp chuyến bay về Pháp qua ngã Madrid ( thủ đô của Tây ban Nha ), còn tôi có ý định đi qua Luân Đôn. Vì thế, tôi đã nói với Raymond : “ Hẹn gặp anh ngày mai ở phi trường của thành phố Bogota !”.

Vào buổi sáng hôm sau tôi rời khỏi Amanecer cùng với một nhóm các anh chị hội viên sẽ đáp cùng chuyến bay với tôi về Châu Âu. Khi chúng tôi đến thành phố Bogota, chúng tôi được một chị hội viên người Colombia ra đón, chị ấy hướng dẫn chúng tôi đi thăm qua thành phố : đến chợ trời với đủ màu sắc, rồi đến nhà hàng bán thức ăn ngon tuyệt, và cuối cùng quay trở lại phi trường.

Tại phi trường, chúng tôi phải chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi bởi những khó khăn về thủ tục hành chánh quan liêu thường lệ. Tôi có một quyển sách hay trong túi xách của mình và tôi đặc biệt không bị ảnh hưởng bởi sự trì hoãn này. Nhưng thình lình tôi nghĩ là có thể Raymond đã đến phi trường (có nghĩa là anh ấy đã rời khỏi Armenia vào thời khắc khác với thời khắc của nhóm chúng tôi ), và tôi cảm thấy là tôi phải cố tìm gặp anh ấy. Đúng lúc đó, nhóm chúng tôi được bảo là chúng tôi được phép đi và đến đăng ký gởi hành lý của mình. Vì vậy tôi đi theo nhóm của mình tiến đến các bàn đăng ký.

 
phi trường Bogota - Columbia  
   

Khi tôi đi đến chỗ hàng người đứng xếp hàng dài nối đuôi nhau, còn cách họ khoảng 10 mét thì tôi nhận thấy Raymond đứng giữa những người đang xếp hàng ở đó. Vào giây phút đó tôi nghe có một giọng nói nhỏ từ bên trong tôi vang lên : “ Đây là chồng của con ”.

Tôi ngừng bước, nhìn trân trối vào Raymond, và đáp lại tiếng nói bên trong lòng mình : “ Ồ! Không ! Không phải là anh ấy!”. Người đàn ông đó chẳng tương xứng chút nào với hình ảnh về “ một người chồng ” mà tôi có trong trí của mình : anh ta trông rất giống với một ông già độc thân, và thêm nữa, anh ta là một người Anh và điều này có thể hủy hoại nghề nghiệp của tôi nếu tôi sẽ phải theo anh ấy về sống ở đất nước của anh ta ! Lạ thật, trong đầu của tôi lập tức nảy sinh rất nhiều ý nghĩ để chống lại cái số mệnh được an bày cho tôi. Rồi thì tôi nhớ lại trong quá khứ, mỗi lần tôi nghe theo sự chỉ dẫn tự phát ở bên trong tôi, tôi đều làm tốt công việc của mình và sự chỉ dẫn này lúc nào cũng dẫn dắt tôi đi đúng hướng. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghiệm thấy sự chỉ dẫn về TÌNH YÊU ! Trong lúc trí nghĩ của tôi đang cố hết sức tìm cách giải quyết những gì đang xảy ra, thì đột ngột tôi cảm thấy có một sự quy phục hoàn toàn đang nhóm lên từ một nơi nào đó ở bên trong tôi, và tôi hoàn toàn chịu quy phục, tôi nói : “ Được thôi, nếu chuyện hôn nhân của con đã phải là như thế thì con xin quy thuận ! ”.

Tôi tiến lên phía trước, vừa mĩm cười với người chồng tương lai của mình vừa nhập vào hàng người nối đuôi nhau đến bàn đăng ký ở phi trường. Từ Bogota đến Caracas, phi cơ trống đến một nửa. Tôi nghĩ : “ Nếu người đàn ông đó phải trở thành chồng tôi, tôi nên đi đến chỗ ngồi của anh ta và cố tìm hiểu về anh ta thêm một tí chút thì hơn ” ( chúng tôi hầu như đã không nói chuyện với nhau trong suốt chuyến du lịch 5 ngày vừa rồi ). Vì thế, tôi đã đi đến ngồi bên cạnh anh ta cho tới khi phi cơ của chúng tôi đáp xuống Caracas. Trong suốt tiếng đồng hồ ngồi cạnh bên nhau này, Raymond nói rất ít, vậy mà chúng tôi đã trao đổi được địa chỉ của nhau. Khi tôi trở về chỗ ngồi của mình, tôi chỉ biết có ba điều về anh ta là : cha của anh ta là người Anh, mẹ anh ta là người Pháp giống như tôi, và anh ta thì thích các vấn đề về sinh thái học. Thậm chí tôi còn không biết ngày sinh của anh ta để tìm hiểu thêm về anh ta trong sách chiêm tinh của mình nữa !

Tại Luân Đôn, sau khi chúng tôi chào tạm biệt nhau, tôi phải đợi phi cơ suốt 4 giờ liền vậy mà tôi không buồn mở sách ra đọc. Tôi hết sức là bàng hoàng vì những gì đang xảy ra; tôi không cảm thấy yêu người đàn ông đó, trái tim tôi không đập nhanh hơn mỗi khi tôi nghĩ đến anh ta, nhưng đúng là anh ta luôn ở bên tôi như là một người thật đang sống cận kề bên tôi vậy.

Trở lại thành phố Provence của tôi ở Pháp, vào đêm kế tiếp sau hôm chào từ biệt Raymond, tôi leo lên đỉnh đồi gần nhà để ngắm các vì sao băng. Bầu trời đêm thật đẹp với hàng trăm vì sao. Tôi vẫn cảm thấy sự hiện hữu của Raymond ở bên cạnh tôi suốt thời gian này. Đến lúc phải đi ngủ, tôi hoàn toàn không thể ngủ được. Tôi phải viết thơ cho anh ấy thôi ! Đấy là vào khoảng nửa đêm, tôi viết thơ cho Raymond và kể cho anh ấy nghe về những gì đã xảy ra cho tôi ở phi trường của thành phố Bogota. Tôi nghĩ tôi cần được biết xem anh ấy đã lập gia đình rồi hay chưa, và tốt nhất là tôi kể cho anh ấy sự thật là tôi nhận được sự chỉ dẫn từ bên trong bảo cho biết anh ấy là chồng của tôi.

Sau đó tôi đã liên tục viết các lá thơ và các bưu thiếp gởi cho anh ấy, kể cho anh ấy nghe về thành phố Provence, về công việc, về cuộc sống của tôi ...... Cuối cùng, một vài tuần sau đó tôi nhận được tấm bưu thiếp đầu tiên của anh ấy viết rằng : “ Cám ơn rất nhiều về tất cả các lá thơ của cô đã gởi cho tôi. Tôi không hiểu những gì đã xảy ra cho cô tại phi trường của thành phố Bogota. Nhưng các lá thơ của cô thật dễ thương, và tôi luôn luôn thích chúng rất nhiều.”

Lạ thật, tôi tiếp tục viết hai đến ba lá thơ cho anh ấy mỗi tuần, trong một số lá thơ tôi còn mở đầu bằng những bài thơ tiếng Anh !

Khi tôi viết thơ cho anh ấy, từng bước một tôi đã yêu người đàn ông người Anh này, một người đàn ông mà tôi không hề biết tí gì cả về anh ta. Thật vậy, anh ấy viết rất ít thơ cho tôi, có lẽ một tháng một lá thơ, thơ của anh ấy luôn luôn ngắn và không bao giờ anh ấy nói về bản thân mình ! Anh ấy hay nói về Subud hoặc nói về những vấn đề môi trường hoặc nói về những vấn đề xã hội, trong khi tôi thì thổ lộ tất cả các mặt của bản thân mình!  

Và sự việc này cứ tiếp diễn mãi trong 9 tháng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm trắc nghiệm cho hành động viết thơ của mình để liệu xem tôi làm vậy có đúng không, bởi vì tôi cảm thấy rất là vui sướng mỗi lần tôi viết thơ cho anh ấy, và tôi luôn luôn cảm thấy sự hiện hữu của anh ấy ở bên cạnh tôi, ở trong cuộc sống hằng ngày của tôi.

Tuy nhiên, sau 6 tháng trao đổi thơ từ, Raymond đã viết cho tôi một lá thơ mà nó làm tôi rất buồn lòng, trong thơ viết rằng tôi không nên phí thời gian viết thơ cho anh ấy, và tôi quyết định xin các phụ tá làm trắc nghiệm với tôi để liệu xem tôi có nên tiếp tục viết thơ cho anh ấy nữa không. “ Nên ” là câu trả lời tán thành. Vì thế tôi tiếp tục viết thơ cho anh ấy.

Rồi đã đến lúc tôi rời nước Pháp một lần nữa trong 5 tháng để đến ở tại Amanecer. Tôi viết thơ mời Raymond đến chơi với tôi trước lúc tôi khởi hành đi. Tôi thật sự cảm thấy đã đến lúc chúng tôi gặp lại nhau lần nữa. Tôi đã phải cố nài nỉ anh ấy trong điện thoại là : “ Nếu anh không thể đến thăm tôi tại nước Pháp này thì tôi sẽ đến thăm anh ở nước Anh ”, tôi đã nói với một Raymond rất lưỡng lự. Và rồi anh ấy trả lời tôi là : “ Thôi được ! Tôi sẽ đi soát lại giờ giấc các chuyến bay của các hảng hàng không và tôi sẽ gọi điện thoại cho cô sau ”. Sau đó tôi mới hiều ra là Raymond đang sống với cha mẹ của anh ấy, vì thế anh ấy nhận thấy thật khó lòng mà mời tôi tới chơi nước Anh của anh ấy được; vì anh ấy chưa bao giờ kể cho cha mẹ anh ấy nghe bất cứ điều gì về tôi cả !

Raymond đến thăm thành phố Provence của tôi cả thảy được một tuần. Tôi đã nhường căn phòng có một giường của tôi cho anh ấy, còn tôi thì ngủ trong văn phòng của mình. Thật may mắn là một khóa huấn luyện do tôi phụ trách tại một bệnh viện đã được lên chương trình cuối cùng bị hủy bỏ, nhờ vậy tôi có nhiều thời gian rỗi hơn mong đợi để có thể tiếp đón vị khách của tôi, và chúng tôi đã vui thích cùng đi dạo với nhau quanh các ngọn đổi và ăn những bữa ăn ngon cùng với nhau.

Mặc dù tôi cố tìm hiểu anh ấy trong suốt một tuần đi chơi với nhau, vậy mà đến lúc Raymond trở về nhà, tôi vẫn chưa biết thêm tí gì về anh ấy, và vẫn chưa hiểu được cảm xúc của anh ấy đối với tôi ! Tôi tự hỏi không biết có phải là cung cách bình thường của người Anh vốn là như vậy không .... Vào ngày cuối cùng của cuộc viếng thăm, để cám ơn tôi về lòng mến khách Raymond đã tặng cho tôi một chậu hoa “ Đừng quên tôi ”. Ngay tức khắc, tôi đã đoán ra một sự nhắn gửi thầm trong sự chọn lựa chậu hoa đó. Để kiểm tra lại ý nghĩa của chậu hoa, tôi đã hỏi anh ấy : “ Anh có biết tên của những bông hoa này không? ” – “Có, những bông hoa này được gọi là : Đừng quên tôi ”.  

Ngay sau đó, chậu hoa “ Đừng quên tôi ” là tất cả những gì tôi mang theo tới Colombia. Có phải việc tặng chậu hoa có ý nghĩa như vậy thật sự là một lời nhắn gửi hay nó chỉ là một sự trùng khớp ngẫu nhiên? Tôi không biết, nhưng tôi chưa bao giờ tin vào sự trùng khớp ngẫu nhiên như thế .....

Sáu tuần sau, ở Amanecer tôi đã nhận được một lá thơ của Raymond viết là : “ Anh nghĩ là em đúng; chắc là chúng ta phải lấy nhau ” ! Từ sau lá thơ đó, nội dung các lá thơ kế tiếp của anh ấy đã thay đổi và những lá thơ này đã bắt đầu trở nên trìu mến hơn, dù rằng chúng vẫn chưa tiết lộ nhiều về tính cách của anh ấy.

Ba tháng sau, tôi bay tới Anh Quốc để kết hôn, Raymond kể với tôi rằng khi anh từ thành phố Provence của tôi trở về nhà, anh đã có cùng một chứng nghiệm mà tôi đã có ở phi trường của thành phố Bogota; một cách bất ngờ và thậm chí không hề nghĩ đến tôi, bất thình lình anh ấy cảm thấy từ bên trong của chính mình có cảm giác đoan chắc rằng tôi là vợ của anh ấy ....... Điều mà anh cảm nhận được về tôi đã xảy ra với anh tại phi trường Heathrow ......

Tôi đã trở thành vợ của người đàn ông người Anh xa lạ này mà không hề biết tí gì về anh ấy. Chỉ bởi vì anh đã được “ ban ” cho tôi ở tại một phi trường ! Vào lúc đó tôi đã 43 tuổi. Tôi đã rời bỏ quê hương, công việc làm, nhà cửa, các bạn của tôi ..... và tôi đã phải theo anh đến sống ở một đất nước không thích hợp nhất mà tôi ắt sẽ phải nghĩ cách để mà sống, một đất nước xa khỏi tất cả mọi thứ mà tôi thích !

Bốn năm đã trôi qua kể từ khi chúng tôi lấy nhau. Hôm nay là ngày kỷ niệm lần thứ năm cho những gì mà chúng tôi gọi là “ phi trường của thành phố Bogota ”, và như mọi năm chúng tôi làm lễ kỷ niệm về ngày này.

Vào buổi sáng của ngày hôm nay, trước khi tập latihan, tôi đã dâng lời cảm tạ Thượng Đế về người chồng mà Ngài đã ban cho tôi, ngoài ra tôi còn dâng lời cảm tạ Thượng Đế về tất cả những sự rèn luyện cho tính vâng phục theo Thánh Ý của Người mà Người đã ban cho tôi qua việc nhịn prihatin đều đặn. Tôi thường dâng lời cảm tạ Thượng Đế vì là một người vợ hạnh phúc đến thế: chồng tôi thì vượt ngoài tất cả những ước mơ mà tôi đã từng có từ trước đến nay mỗi khi tôi vẽ ra hình ảnh người chồng lý tưởng cho mình. THƯỢNG ĐẾ BIẾT NHỮNG GÌ LÀ TỐT NHẤT MÀ CHÚNG TA CẦN. 

 
     

 

  © 2013 Góc Nhỏ