Haryanto Trương

Rachman Cantrell
     trích từ nguyệt san Subud USA Life, Số 2, tháng 6 năm 1986, trang 5.

Góc Nhỏ: năm 1986, khoảng thời gian này Phan Hoàn Toàn và Liêm Khiết Haryanto Trương Trọng Bình là 2 trong số 12 phụ tá quốc gia của Subud Mỹ. Bài dưới đây của ông Rachman Cantrell viết về vai trò của Haryanto Trương.

 
Rachman Cantrell  

"Tôi thực sự không dùng được lời nào để nói về sự viếng thăm của Haryanto có ý nghiã đối với tôi. Nó gần giống như chứng kiến một hiện tượng sao chổi Halley theo phương cách của người Việt Nam, tỏa sáng tình thương yêu và sự quan tâm đến cho tất cả mọi người tiếp xúc với anh, anh đã làm cho chúng tôi rất ngạc nhiên (dumbfounding) và hoài nghi với sự chăm sóc dịu dàng của anh".

Rachman Cantrell, San Francisco, California.

Phụ tá Haryanto Trương, một Phụ tá Quốc Gia mới của Subud Mỹ, đã đến viếng thăm vùng Vịnh mới đây, theo lộ trình đi về từ một buổi họp Subud ở Los Angeles (L.A.). Chuyến viếng thăm của anh đã có ảnh hưởng mạnh mẽ cho tôi và tôi có thể thấy rằng anh ấy đã có ảnh hưởng đến nhiều người khác, những người đã găp anh. Quan sát sự hiện diện của anh ấy trong nhiều nhóm khác nhau mà anh đã đến thăm, giúp cho tôi một sự hiểu biết tốt hơn về vai trò của những Phụ tá Vùng và Phụ tá Quốc Gia nên làm việc với nhau, và làm thế nào để Subud như là một tập thể có thể được hưởng lợi ích từ đó. Ví dụ về điều nầy đã xảy ra ở (Subud) San Francisco.

Tại buổi họp của nhóm chúng tôi, Haryanto đã nói nhiều điều thuận lợi. Hai người trong nhóm nam phụ tá của chúng tôi đã đến muộn và không tham dự vào buổi họp. Thay vì vào họp, họ ngồi nói chuyện trong nhà bếp. Tôi nghe một anh nói rằng anh ấy không cần phải dự vào buổi họp bởi vì Phụ Tá Quốc Gia không có thể nói cho anh ta bất cứ điều gì mà anh ta không biết.

Sau khi buổi họp kết thúc, Haryanto ra ngoài phòng họp và tự giới thiệu chính mình và khi anh đến gặp ông đó, anh đã cho ông đó một cái ôm rất thân mật. Ông nầy bật khóc to và Haryanto đành phải ôm giử ông ta trong mười hay mười lăm phút. Không ai nói gì trong khoảng thời gian nầy, Haryanto dường như cũng không thể nói được điều gì mà người nầy chưa biết nhưng sự hiện diện của Haryanto và cảm xúc của tình thương yêu mà anh đã tạo ra dường như có nhiều lợi ích lớn hơn bất kỳ lời nói nào.

Haryanto dường như có thể cảm xúc vào người khác một cách tốt đẹp và để nhắc nhở chúng ta về các phước lành mà chúng ta đã nhận được trong latihan. Tại mỗi nơi Haryanto viếng thăm, anh ấy đã khuyến khích chúng tôi nên đem ra thực hành những gì chúng tôi đã tiếp nhận được trong latihan và đưa nó vào trong đời sống hàng ngày của chúng ta. Cách anh ấy nói về ý tưởng nầy đã làm cho nó có vẻ đơn giản. Anh nói rằng đối với anh nó chỉ là vấn đề của sự thư giản và nhớ tới Đấng Thượng Đế Toàn Năng trước khi chúng ta làm bất cứ điều gì. Hãy thư giản, hãy nhớ là chỉ lo chú ý làm về công việc của chúng ta một cách bình thường, không nên cố gắng để được ở trong latihan cùng một lúc khi chúng ta làm việc, nhưng chỉ để nhớ đến (Thượng Đế) và sau đó tin tưởng rằng Thượng Đế sẽ hướng dẫn chúng ta thông qua các đường dây (kênh dẫn) mà chúng ta đã có, qua cái tâm, cái trí và các bộ phận cơ thể của chúng ta.

Lúc đầu, tôi đã tò mò lý do là tại sao việc trắc nghiệm của Phụ Tá Quốc Gia đã ra kết quả với hai người đàn ông Việt Nam. Sau khi ở bên cạnh Haryanto trong một thời gian ngắn, tôi có thể thấy rằng anh ấy đã minh họa cho một cái gì đó mà chúng ta rất cần ngay bây giờ, và đó là khả năng thương yêu và sự chăm sóc (lo lắng) cho anh chị em chúng ta.

Giống như người bạn của tôi ở San Francisco cho biết, chúng ta không cần phải nghe những điều mà chúng ta đã biết, nhưng chúng ta cần tình thương yêu và chúng ta cần phải học hiểu là làm thế nào để thương yêu lẫn nhau.

Điều này dường như rất khó khăn ở đất nước nầy. Văn hóa của chúng ta dường như được dựa trên ý tưởng về quyền cá nhân và sự tự do. Văn hóa Việt Nam dường như có được một truyền thống là quan tâm nhiều tới những cảm xúc của những người khác hơn là so với nhu cầu của cá nhân. Có lẽ anh chị em Việt Nam có thể dạy cho chúng tôi một điều gì đó nếu chúng tôi có thể nghe thấy được.

Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta xin Thượng Đế Toàn Năng giúp cho chúng ta được thương yêu nhau hơn đối với người đồng loại của chúng ta, để xem những lỗi lầm của chính mình thay vì những lỗi lầm của người khác, và để tha thứ cho nhau hơn là đổ lỗi cho nhau? Nếu điều nầy có thể xảy ra, có lẽ sẽ là một sự khai mở, như thế có thể có rất nhiều người gia nhập vào Subud. Dù sao đi nữa, điều nầy cũng không có gì gây hại để đem ra thử nghiệm.

 
 
   
     

 

  © 2013 Góc nhỏ