Bế mạc

Mỹ Hạnh Delune

 
   
   

Hôm qua chúa nhật bế mạc Buổi Họp Mặt Kỷ Niệm 50 Năm, rất là ngắn và để chấm dứt Subud UK Chair nhắc lại lời Bapak nhắn nhủ:

“Bapak's mission: Spread Subud để cho nhân loại được cứu khổ, nhớ lại Thượng-Đế.

Bổn phận chúng ta là tiếp tục nhiệm vụ ấy. Nếu trong mỗi xứ có 2 trên 3 người tập latihan chuyên cần và thành tâm thì tình thế của xứ đó sẽ được thay đổi thuận tiện.”

Bao nhiêu người lặn lội từ xa đến chỉ để dự có mấy ngày này thôi. Buổi trưa hôm đó thiên hạ lần lượt lên xe ra phi trường. Cả Sharif và Tuti cũng về Lewes chứ không ở lại dự National Congress của Subud UK. Chỉ có ông bà Haryono và Ismana là ở lại cho đến ngày cuối 30/08.

Buổi tối có nhiều sinh hoạt văn nghệ khắp nơi, phần nhiều là của người trẻ cho người trẻ. Tụi này vào nghe nhạc cổ điển của vài hội viên ở Canada, USA, Đan Mạch trình diễn, được một chút rồi cũng về ngủ. Tôi nhớ có hai cái đặc biệt là 2 nocturnes của Chopin do 1 anh người Canada trình diễn, anh chàng để tóc tai như Chopin vậy. Một anh khác đàn guitar bài Sakura của Nhật y như mình nghe gõ trên đàn thập lục của Nhật. Một cô nữa thì trình bày nhạc của chính cô viết. Sau đó có hai bài quen lắm, không hẳn là nhạc classic mà tôi quên tên. Tới đó thì tôi bỏ về.

Sáng nay có chương trình gọi là Kejiwaan session, họ chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm 15, 16 người. Nhóm tôi có bà Ismana, nhóm khác có bà Rachmania, tuy thế buổi họp đó do helper của Subud UK điều khiển. Họ cho test mấy câu như:

- Mình sửa soạn như thế nào trước khi bắt đầu latihan? Số là có nhiều người hay vào trễ, trong số đó có tôi nên họ bực mình cho test. Nếu mình yên tịnh 5, 10, 15 phút trước khi vào latihan thì latihan mình ra sao?

- Khi mình nói về Subud với người khác thì mình phải như thế nào? Bà Ismana nói điểm chánh là mình có ý thức (awreness) về latihan trong lúc mình nói.

- Ảnh hưởng của latihan vào đời sống, công việc hàng ngày của mình như thế nào?

- Ý nghĩa của những bài nói chuyện của Bapak đối với mình, đối với nhân loại như thế nào? (Bà Ismana nói, cái này bao la và mạnh mẽ ngoài sức của mình, nên bà nói khó nhận lắm).

- Thái độ mình đối với việc đọc Bapak’s Talks ra sao?

- Khi trí nghĩ mình lung tung thì mình cảm thấy như thế nào?

- Khi mình nhận được ý nghĩ từ Thượng-Đế thì như thế nào? Bà Ismana nói (một cách rất là khiêm nhường) là bà cũng thấy đầu óc suy nghĩ, thứ nhất là vào ban đêm, nhưng sáng hôm sau tự nhiên thấy làm như đã nghĩ thì biết đó là tiếp nhận được. Và bà cho biết, trong đời sống hằng ngày của bà, mọi chuyện đều xảy ra rất là tự nhiên, vì latihan và đời sống hằng ngày của bà là một. Một người kể, có một lần người này hỏi Ibu Rahayu, đầu óc nghĩ lung tung quá không tiếp nhận được thì làm sao? Ibu Rahayu nói, vào lúc ấy hãy ngưng latihan lại, rồi xin tiếp nhận mình đang ở đâu, thì đầu óc sẽ yên trở lại.

Có lẽ còn một vài câu nữa mà tôi quên mất.

Chuyến đi này, tôi thu thập được nhiều điều hửu ích hơn những chuyến đi trước. Nếu Liêm Khiết còn nhớ, mình đợi dưới trời nắng thật lâu cùng với mấy ông bà già, đàn bà bụng mang dạ chửa, đám trẻ con ở Amanacer, để rồi chỉ được một muỗng cơm trắng, một miếng cá khô và một trái quít chua tráng miệng. Số tiền mình tốn cho bữa ăn đó có thể ăn được cả gia đình một bữa ăn thịnh soạn, hoặc cho hai người ăn ngon lành trong nhà hàng. Ở đây họ cho ăn buffet, đồ ăn đầy đủ, quá thừa, rất hợp dinh dưỡng và có đủ mọi thứ thuộc biological nữa. Nào là cho ăn gà nuôi ngoài vườn, cho uống sữa đậu nành, cho uống sữa dê (có người yêu cầu) ngoài sữa bò ra, nào là bánh trái tráng miệng đủ loại, số tiền tôi trả cho lần này cũng chỉ bằng như lần mình chi cho Amanacer ngày trước, Subud quả thật có tiến bộ đó chứ.

Vài hàng thăm anh chị em.

 
     
 
  © 2010 góc nhỏ