Header image
 
 

Susila Budhi Dharma

Vũ Huy Minh Châu dịch 1972

 
     
 
Nội Dung
  °         Mấy lời mở đầu
  ° 01 - SINOM
  ° 02 - DANDANGGULA
  ° 03 - KINANTI
  ° 04 - PANGKUR
  ° 05 - MÉGATRUH
  ° 06 - SMARANDANA
  ° 07 - ANDANGGULA
  ° 08 - KINANTI
  ° 09 - SINOM
  ° 10 - PUTJUNG
  ° 11 - ASMARANDANA
  ° 12 - PANGKUR
  ° 13 - DANDANGGULA
  ° 14 - KINANTI
  ° 15 - MIDJIL
  ° 16 - SINOM
  ° 17 - PANG KUR
  ° 18 - PUNTJUNG
  ° 19 - MÉGATRUH
  ° 20 - DANDANGGULA
 
 
Minh Châu Vũ Huy Hiền

Cử nhân Luật khoa
Cựu Chánh án tòa Thượng thẩm Saigon
Phụ tá đầu tiên của Subud Việt Nam 1961
Hội trưởng 2 nhiệm kỳ trước 1975 Subud Việt Nam

 

 

 
Bapak

MẤY LỜI NÓI ĐẦU

Để dể hiểu sách này, Bapak tưởng trước hết phải trình bày những điều kiện cần thiết làm cho bản thân con người có thể tiếp nhận được Nguồn Đại Sinh Lực (La Grande Vie) thật sự phát ra từ Thượng-Đế Duy-Nhất Toàn-Năng. Đấng Thượng-Đế Toàn-Năng chính là Đấng Tạo-Lập ra loài người và tất cả các bầu Vũ-Trụ. Vậy quyền-lực của Ngài so với những tạo tác của con người thật vô-tận, vô-biên. Do đó, thân-phận thực-sự của con người đứng trước Thượng-Đế, chỉ là một tạo-vật không có quyền năng chi cả.

Thật ra bản-chất con người là thế, cho nên mặc dù người ta có dùng tâm-trí cố-gắng tìm-hiểu cũng không ai có thể hiểu-biết được bản-chất và quyền-năng của Thượng-Đế. Vì vậy nên rất nhiều người tự-lực, cố gắng tìm một con đường có thể đưa mình đến tiếp xúc với Nguồn Đại Sinh-Lực đều nửa chừng bỏ cuộc. Mặc dù họ có kiên nhẫn tiếp tục, thì sự cố-gắng về tâm-linh của họ, cũng chỉ đưa họ đến chỗ bế tắc mà họ vô tình không hay biết; ở chỗ bế tắc này, họ chẳng thấy gì khác hơn là ảo-ảnh (ombres) và ý nghĩ bông lông (fantasies) do chính dục-vọng và tư-tưởng của họ tạo ra.

Nếu con người muốn tìm được một phương-pháp thần-bí để có thể tiếp-xúc được với Nguồn Đại Sinh-Lực thì cần phải dẹp hết các hình ảnh và các tư-tưởng nổi lên ở bên trong mình. Ở trong trạng thái ấy, họ có thể thực sự thắng được các sức mạnh của dục-vọng và hạ được cái trí hiểu biết và khôn ngoan của con người. Nói như thế có nghiã là với tư cách con người, họ hoàn toàn thành tâm qui-thuận và tự phó thác cho Đấng Thượng-Đế ngự trị ở trong họ.

Thật ra, đó không phải là một điều gì mới mẻ, vì từ thượng cổ, người ta đã đi theo con đường đó, đã tiếp xúc được với Thượng-Đế và nội-tâm người ta đã nhận thức được sự tiếp xúc ấy. Vậy tại sao ngày nay, ta lại phải chịu cảnh chỉ ít người có thể tiếp xúc được như trên. Lý do duy  nhất của điều đó là từ đời này qua đời khác, trong sự tiến hóa của đời sống trên thế-gian, con người phải chống chọi với những hoàn cảnh luôn luôn thay đổi, nó xâm phạm và ảnh hưởng dễ dàng vào một số lớn người ta. Tình trạng ấy ngày càng gia tăng, khi trí khôn ngoan con người phát triển và tấn tới thêm về khoa học, mở đường cho nội cảm (sensibilité intérieure) của con người rời bỏ lãnh vực của nó mà sa vào lãnh vực tư tưởng; do đó lâu ngày về sau bên trong con người bị ảnh hưởng của tư tưởng hơn là được hưởng sự an-tịnh của nội-cảm hoặc là của con người-thực (la vraie personnalité). Kết quả là tâm trí người ta luôn luôn hoạt-động và nội-ngã không an-tịnh được chút nào cả.

Đành rằng con người cần phải suy nghĩ và tư-tưởng là một khí cụ quan trọng cần cho họ, để họ tự cung cấp mọi nhu cầu cho đời sống và để tổ chức đời sống ấy trên thế gian. Nhưng tư-tưởng ấy trở thành vô dụng, khi con người muốn ý-thức được tâm-linh, để tiếp xúc trở lại được với Nguồn Đại Sinh-Lực, là một mục tiêu, mà con người chỉ đạt được, khi đã dẹp tư-tưởng và trí tưởng-tượng về một bên.

Bằng cách ấy và chỉ bằng cách ấy thôi, con người có thể tiếp nhận được cái gì vượt qua tầm hiểu biết của con người và chung qui phát hiện ra giống như sự rung động của một sức mạnh, mà ta cảm thấy ở trong mình ta. Vậy nên ta thấy rõ ràng là muốn được tiếp xúc với Nguồn Đại Sinh-Lực hay quyền năng của Thượng-Đế, thì không cần gì khác hơn là sự quy-thuận và thành-tâm thật sâu xa. Sự quy-thuận này không thể là một chữ trống rỗng được, mà phải thấm nhập vào nội-cảm của ta một cách hoàn-toàn, đến nỗi ta cảm thấy thực sự ngoài đấng Thượng-Đế Chí-Tôn Duy-nhất thì không một vị nào khác xứng đáng lòng tin cậy của ta, được nhận lễ dâng của ta, được ta coi là Đấng Thượng-Đế.

Nếu thực sự ta thể hiện được trạng thái ấy, thì lúc đó ta sẽ cảm thấy ta không có sức mạnh gì, nhưng ta lại được trọn vẹn nguyên lành và có tâm thức hoàn-toàn. Như thế có nghiã: ta thấy không có sức mạnh gì, bởi lẽ khi ấy sức mạnh của dục vọng và tư-tưởng đều tiêu tán, tuy nhiên ta được trọn vẹn nguyên lành vì nội-cảm của ta lúc ấy được tràn đầy một cái gì do Nguồn Đại Sinh-Lực đưa đến, và ta có tâm-thức hoàn-toàn vì lúc ấy linh-hồn con người của ta tỉnh dậy thật sự.
Trên đây là cả sự diễn-biến trong con người khi họ có thể thực hiện được trạng-thái nội-ngã đúng phép như vừa nói trên. Nhưng nếu trong sự cố gắng để tiến triển, họ cứ ngoan cố dùng sức tư-tưởng làm phương tiện hay khí cụ để mong thắng tất cả những trở ngại thì họ sẽ khó có hi-vọng tiếp xúc được với Nguồn Đại Sinh-Lực.

Một điều chân-lý mà trong thời cổ, những người đã có ân-huệ tiếp được xúc với Nguồn Sinh-Lực thường nói lên là: nhân loại chỉ có một con đường để tới gần được Quyền-năng của Thượng-Đế đó là hết lòng kiên-nhẫn, tin-cậy và thành-tâm giữ nội-cảm của mình cho được an-tịnh.

Đó là điều kiện cốt-yếu vì thật ra người nhận được ơn Thượng-Đế ban, chỉ có thể là những người mà đời sống nội-ngã tràn đầy sự quy-thuận, kiên-nhẫn, tin-cậy và thành-tâm đối với đức cao cả của Thượng-Đế.

Trên đây là những lời của Bapak ngỏ với tất cả những ai muốn đọc sách này, các lời giảng-giải chỉ là hướng đạo trên con đường tâm-linh, để ai đã tiếp nhận được Latihan (cách luyện tập về tâm-linh của Subud) đều có thể đi vào được.

Sau hết, Bapak ước mong rằng: độc giả có thể được Đấng Thượng-Đế Duy-nhất Toàn-Năng khai mở trong nội-cảm để có khả năng phụng sự Ngài thật sự. Bapak cũng ước mong rằng độc giả thứ lỗi, nếu những lời nói trong sách này có chỗ nào thất thố.

Amen
Bapak Muhammad Subuh Sumohadiwidjojo

 
     
 
  © 2014 góc nhỏ