Vẹn Toàn Alfiati Nguyễn Thị Thanh Thủy
  1948 - 2006
Sydney Úc
 
   
 

Tưởng Nhớ Chị Alfiati

Hamilah Thùy

Alfiati tên là Nguyễn Thanh Thủy năm 1948 tại tỉnh Phú Thọ, huyện Thanh Thủy, làng Thạch Đàng, xã Sơn Tây (Bắc Việt).

Khi trở thành hội viên Subud, chị có tên là Vẹn Toàn. Mấy năm sau, chị được Bapak đặt tên Nam Dương là Alfiati.

London 76: Hartini, Margono Tấn, Hartini, Alfiati, Hoàng Nguyên, Daryati, Kim Khánh. Suryadi, Margono Dũng, Liêm Khiết
 

Alfiati có mười anh chị em. Chị đến Úc để hoàn tất đại học theo chương trình Colombo. Chị cũng đã sống một thời gian ở Anh quốc và Nam Dương. Alfiati có bằng tiến sĩ hóa học. Chị đã sống một cuộc đời độc thân và bình dị. Hầu như chị Alfiati không giữ một địa vị nào ngoài đời cũng như trong Subud, ngoài nhiệm vụ phụ tá. Alfiati có một cá tính mạnh và rất độc lập. Chị sống theo nguyên tắc của chính mình. Alfiati giống như một cái cây đứng vững vàng bất chấp ánh nắng chói chang của mặt trời và những cơn gió mạnh ào ạt thổi. Sức mạnh nội ngã của Alfiati dũng mãnh hơn bất cứ một thành viên nào trong gia đình chị.

Alfiati luôn luôn có một sự kính trọng sâu sắc đối với Bapak Muhammad Subuh, Sumohadiwidjojo và chị đặc biệt yêu quí Ibu Rahayu. Thỉnh thoảng Ibu Rahayu vẫn mời chị Alfiati sang Nam Dương sống trong biệt thự của Ibu ở Jakarta. Alfiati luôn luôn phụ giúp Ibu lúc cần thiết, trong việc chung cũng như việc riêng. Ibu Rahayu vẫn xem Alfiati như một người con nuôi.

Nhiệt tình của Alfiati đối với anh chị em ở quê nhà hầu như không bao giờ sút kém và hình như khi lo công việc chung, chị không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Năm 1996, khi chủ tịch vùng Murray Clapham và phụ tá quốc tế Hadrian Fraval sang thăm huynh đệ Subud Việt Nam cùng với Ibu Hadiyati, con gái út của Bapak, Alfiati đã về Việt Nam trước khoảng một tháng để tìm địa điểm và sắp đặt chỗ làm latihan.

Từ sáng tới trưa, Alfiati đã nhờ người chở đi tìm nhà cho thuê từ Phú Nhuận, Saigon, Chợ Lớn, Thị Nghè, Gia Định. Sau cùng, chỉ có nơi thích hợp nhất là căn phòng của anh Hoàn Hương trên tầng ba lầu ngôi nhà ở gần Cầu Muối. Alfiati đã tài trợ toàn bộ kinh phí sửa chữa để cho anh Roosdiana và Dharmadi tân trang lại căn phòng bỏ hoang thành một phòng latihan rộng rãi, sạch sẽ, thoải mái cho mọi người khi Ibu Yati đến Việt Nam. Nơi này đã được dùng như một trụ sở Subud trong bốn năm sau đó, cho đến khi gia đình anh Hoàn Hương phải giao căn nhà đã bán cho người mua.

Ngày 22 tháng năm 2002, lần đầu tiên Ibu Rahayu đến thăm anh chị em Subud Việt Nam. Alfiati cũng đã tự túc mọi chi phí để về Việt Nam trước một tuần lễ, lo việc tìm chỗ làm latihan cho mọi người. Trong những buổi chiều tối Ibu nói chuyện bằng tiếng Nam Dưong, anh Sharif Horthy đã dịch sang tiếng Anh với sự hỗ trợ của chị Tuti. Chị Alfiati, với sự hỗ trợ của chị Mỹ Hạnh Delune, đã dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt cho anh chị em Subud Việt Nam.

Ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo, đầy những khó khăn, bất trắc nhưng với ý chí lớn mạnh và nhiệt tình không bao giờ cạn kiệt, Alfiati đã tiếp sức cho mọi người. Và tất cả đã cùng nương tựa nhau để làm nên kỳ tích: latihan nhóm mỗi chiều tối với hơn một trăm anh chị em Subud Việt Nam, không kể các huynh đệ ngoại quốc. Một số người mới cũng đã được khai mở vào dịp này. Sau năm 1975, đây là điều chưa bao giờ xảy ra và không ai có thể tưởng tượng nổi. Mọi sự sẽ không thể trôi chảy một cách tốt đẹp nếu không có tình yêu thương và sự che chở của Thượng Đế Toàn Năng trước đức tin và lòng thành tâm của con người.

Tháng 6/2005, Alfiati đã gửi điện thư cho biết chị sẽ về Việt Nam. Thượng tuần tháng 7/2005, Alfiati đã về đến thành phố Hồ Chí Minh, thuê một căn phòng nhỏ trong ngỏ hẽm ở Tân Định. Trong hai tuần lễ ở đó, cứ hai hoặc ba buổi chiều tối, đều có các chị em đến làm latihan với Alfiati. Mỗi lần trên dưới mười người. Ai cũng thật lòng dâng lời cầu nguyện cho chị Alfiati. Những ai biết bài thuốc đặc trị đều sốt sắng đề xuất. Alfiati luôn luôn có người đi kèm mỗi khi chị đến bác sĩ hoặc đi chợ. Alfiati đã tốt bụng gợi ý cho một, hai người sang nhịn chay tháng Ramadan ở Nam Dương, chi phí ăn ở được đài thọ. Tuy nhiên, sau khi từ Việt Nam trở qua Nam Dương, Alfiati không thể ở lại đó lâu. Sức khỏe chị ngày càng suy sụp, không ai liên lạc được với chị.

Khoảng bốn tháng trước khi Alfiati mất, Ibu Rahayu đã khuyên chị nên rời Nam Dương để trở qua Úc sống gần bác Hồng Phúc, Hảo Tâm và cũng như cả gia đình.

Trong mấy tháng ở gần chị Alfiati, anh Minh Sư nói trong latihan, anh cảm thấy Bapak đã chữa lành bệnh ung thư của chị Alfiati và Ibu Rahayu đã đến bên cạnh Alfiati nhiều lần để hỗ trợ và chuẩn bị cho chị về tinh thần để rời bỏ thế gian này. Nếu không có những sự trợ giúp này, Alfiati chắc chắn phải chịu nhiều khốn khổ hơn nữa vì chứng bệnh ung thư ở giai đoạn cuối.

Chị Alfiati mất ngày 22 tháng 2 năm 2006 tại bệnh biện Westmead, gần nơi gia đình chị ở. Có nhiều người đã đến thăm và rất đông chị em Subud đến làm latihan với Alfiati. Trước khi chết, Alfiati đã yêu cầu được cử hành tang lễ và chôn cất theo thể thức của người Muslim.

Alfiati mất trước khi chị dự định tung ra thị trường một loạt sản phẩm hóa học mà chị đã bào chế và chị đã hoàn tất quyển sách nghiên cứu viết về những sản phẩm y học chiết xuất từ thảo dược.

Trong kinh thánh có kể chuyện về Jesus khi chết. Sau khi được làm lễ thánh tẩy, xác người được liệm trong tấm vải trắng. Về sau, người đã sống lại để gặp các tông đồ.

Bất cứ ai chết đi cũng đều như thế. Người chết thường được tắm bằng nước thơm và được mặc áo quần đẹp. Nếu họ thực sự được ân phước của Thượng Đế, linh hồn họ vẫn sống mãi ở cảnh giới Thượng Đế dành cho họ. Họ không bao giờ chết.

Chính vào lúc chết lìa đời, linh hồn người chết bắt đầu hiểu rằng khi còn sống trên thế gian, có nhiều việc họ phải làm theo ý muốn của Thượng Đế nhưng họ thật sự chưa bao giờ làm được. Cũng có những việc họ không nên làm ở trên đời này nhưng họ đã làm và phạm phải nhiều sai lầm. Khi chết đi, họ rất hối tiếc và cầu xin Thượng Đế tha thứ.

Khi chết đi rồi, người quá vãng cũng nhận ra rằng tìm được một nơi an táng không phải là điều đơn giản. Nhiều người giàu có khi sống trên thế gian đã chọn lựa cho họ một sinh phần. Khi chết đi, họ được người thân an táng nơi phần đất tốt đẹp như ý đó và xây lên những mộ phần kiên cố, có khi giống như một biệt thự. Tuy nhiên, lúc bấy giờ, linh hồn của họ bắt đầu hiểu rằng ở thế giới bên kia cửa tử, họ thật sự không có phần đất nào riêng biệt cho mình và họ không còn biết tìm về nơi chốn nào.

Ở trên thế gian này, chỉ có những hành động tốt lành của chúng ta và nhờ ân phước của Thượng Đế mới có thể giúp cho chúng ta tự tìm một chỗ yên bình ở bên trong chính mình để linh hồn chúng ta có thể an nghỉ, ngay khi chúng ta vẫn còn sống và chúng ta có thể xem đó như là hành trang để mang theo cùng chúng ta sang thế giới bên kia khi chúng ta từ giã thế gian này.

Nói như thế cũng có nghĩa là Alfiati rất cần anh chị em chúng ta cầu nguyện cho chị vào lúc chị tiếp nhận phước lành từ Thượng Đế. Tình yêu thương, sự tha thứ và lời cầu nguỵện dâng lên Thượng Đế của tất cả mọi người cũng giống như một giòng sông ân phước tuôn chảy ở bên trong Alfiati và rộng mở cánh cửa cho Alfiati thanh thản bước sang thế giới khác.

Nói như thế cũng có nghĩa là tất cả chúng ta đều rất cần sự tha thứ và cảm thông để có thể yêu thương lẫn nhau, ngay khi còn sống. Chị Alfiati ra đi, chúng tôi tưởng như vẫn còn trông thấy chị ở đó nói cười và cau mặt khó chịu khi có điều gì không vừa ý. Nhiều lúc, chúng tôi đã ngớ ngẩn ước sao được nghe lại tiếng chị cằn nhằn, dù chỉ một lần. Thật sự là có những thứ đã mất đi rồi, chúng ta mới thấy nhớ đến nó, kể cả thói quen đời thường của một người chị em tâm linh.

Dù đã ra khỏi thế gian này, chị Alfiati vẫn là cơ duyên cho anh chị em Subud ở Việt Nam được gặp nhau để làm latihan và dự selamatan nhân ngày thứ ba, thứ bảy, thứ bốn mươi và ngày thứ một trăm của chị Alfiati vào ngày 1/6/2006 sắp tới đây. Ở bên Nam Dương, chị Indra (vợ của anh Leonard Van Hien) cũng tổ chức những buổi lễ cầu nguyện cho chị Alfiati vào những ngày đó.

Alfiati đã rời bỏ thế gian này cũng là một dịp để chúng ta nhớ lại một bài học mà chúng ta vẫn thường lãng quên trong cuộc sống quay quắt này:

Chúng ta đến từ Thượng Đế và chúng ta sống như thế nào để có thể an vui trở về với Thượng Đế.

Inna lillahi wa inna lillahi roji’un.

 
 
 

Điếu Văn

Minh Sư Nguyễn Trí Dũng (anh của Vẹn Toàn)

Dear brothers and sisters,

We welcome all of you to come here today to attend the funeral of our beloved sister who has passed away on 22nd February.

My sister, named Thanh Thuy Nguyen, was born in the North of Vietnam. When she became a Subud member, she received another name, Alfiati from Bapak Muhammand Subuh.
She has died at the age of 58. She is one of ten children of my mother who is also present today with her brothers and sisters. She came to Australia as a student under the Colombo plan. Some of her student friends are also present today. She also spent part of her overseas time in England and Indonesia.

She has a doctor of chemistry and is one of a bright people in our family. She has lived a simple life and is very much untouched by the world. She was never married. She did not hold almost any position in this world and in Subud except as a Subud helper. She died before she planned to market a range of chemist products which she produced and finished to write her research book about the medical products coming from trees and vegetables.

Alfiati has a strong character and is very independent. She lived by her own principle and is very much like a tree standing by itself under the wind and the sun. Her inner- strength inside her is much more stronger than anyone in our family including me.

She always has a deep respect for Bapak Muhammad and dearly loves Ibu Rahaju. Ibu has sometimes invited Alfiati to live in her residence in Jakarta, Indonesia. Alfiati always helped Ibu every time Ibu needed her and Afiati often massaged Ibu’s body when she felt stiff . I shared a very lovely memory with Afiati when Ibu took both of us to Suka Mulia in Indonesia during a Ramadhan time . Ibu Rahaju and Alfiati have took care of the flower beds next to the Bapak’s grave under a nice morning sun on this day.

About four months before Alfiati died, Ibu Rahaju has given advice to her to leave Indonesia and come back to Australia again to live close to her mum and her brothers and sisters. I believe that Ibu Rahaju always considered Afiati like her adopted daughter.

During many months close to my sister’s death, I felt in my latihan that Bapak has carried the cancer for her and Ibu Rahaju has come many times to help and prepare Alfiati to leave the world. Without Their help, it could be much more difficult for Alfiati to go because she got a severe cancer illness.

There is a story in the bible which says that when Jesus died, they washed Him with the spices and wrapped him with the clean linen. After that, He rose up again to meet His disciples. It is the same for any one has died in this world. The people will often wash them with perfumed water and put nice clothes on them. If they truly have received the Blessings of our Father in Heaven, their spirit will be alive and they will rise up in the other world again. They are not dead.
At that moment, they will begin to understand when they are still living in the world that there are a lot of things they should do in this world according to our Father in Heaven but they actually never did. There are also a lot of things they should not do in this world, however they actually did and committed many mistakes against the Holy name of our Father in Heaven. They regret very much, feel very much sorry and weep and ask for the forgiveness from our Father in Heaven.

When they are dying, they also realize that it is not simple to find a place for their burial. Many rich people in this world have chosen a nice plot of land for their resting place and have built their big monuments to hold their bodies. However they now begin to know in the other world they actually have no land and no place to go.

In this world, only from our good deeds and only from the Blessings of our Father in Heaven, we are be able to build our burial plot of land inside us when we are still alive and we then carry it with us to the other world when we are dying.

By saying all of that, Alfitati very much needs your prayer for her at the moment to receive the Blessings of our Father in Heaven. Your love, your prayers and your forgiveness for all the mistakes she have made towards all of you are like a river of Grace to flow inside her and open the door for her in the other world.

My family and I would like to thank everyone to come to her today to attend this special occasion and many thanks to father Robert, who has spared his busy time to come here to conduct the funeral services for my beloved sister Alfiati. Father Robert and all brothers and sisters have loved her very much. This is why father Robert and all of you have come here today to say a last farewell to her.

On her death bed at Westmead hospital, there was many people coming to visit her and many dearest Subud sisters coming to do latihan with her, Alfiati sincerely thank all of you.

At the end, most of us today have lived in Subud and will also be going to die in Subud like my sister Alfiati. Special thanks and deep gratitude to Bapak Muhammad Subuh and Ibu Rahaju, who have guided us in this world and will accompany us in the other world.

Amen,

 
 
 

Selamatan 1000 ngày mất

Aamirudin Nguyễn Như Tuyền

Các anh chị em thân mến,

Chúa nhật vừa qua 09/11/08 tôi được Minh Sư cho biết vào thứ Bảy 15/11/08 gia đình Minh-Sư tổ chức Selamatan 1000 ngày của cô Alfiati Nguyễn thị Thanh-Thủy; cùng vào ngày này ở Indonesia cô Sandra cũng sẽ tổ chức selamatan cho cô Alfiati.

Được biết là khi cô Alfiati qua đời, Ibu có gọi điện thoại cho Bác Hồng-Phúc loan báo Ibu nhận là Me đỡ đầu cho Alfiati và cám ơn gia đình.

Xin toàn thể quí anh chị cầu-nguyện cho cô Alfiat.

Cầu xin Thượng Đế Toàn Năng ban Thương xót và ban Ận-Huệ cho cô Alfiati ở thế giới bên kia.

Xin trân trọng thông báo.

 
 
 

Lá thư của Minh Sư Nguyễn Trí Dũng

 
nhà của Ibu Rahayu ở Kalimantan, Nam Dương  

Thân gởi toàn thể anh chị em,

Minh Sư và toàn thể Gia đình xin thành thật cảm tạ việc cầu nguyện của anh chị em cho Alfiati tại VN và ngoại quốc nhân dịp 1.000 ngày.

Xin anh chị em tha thứ những lỗi lầm của Alfiati trong thời gian còn sống trên thế gian này nếu đã làm điều gì không vừa ý với anh chị.

Khi ra đi Alfiati có để lại miếng đất tại Kalimantan. Miếng đất nằm ngay sau căn nhà của Ibu Rahaju tai Rungan Sari.

Minh Sư và gia đình dự định trong tương lai sẽ dành miếng đất này cho Subud VN để xây dựng những gì cần thiết và hữu ích cho khu này để làm kỷ niệm thời gian Bapak và Ibu đã sống với chúng ta trên thế giới và sự đóng góp của cả hai người cho Subud VN và các quốc gia khác trên toàn thế giới.

Thân ái,

Minh Sư và gia đình

 
© 2007-2011 Lê-Nguyễn