Minh Mẫn Nguyễn Thị Phúc

1937-2011

Tạ thế ngày 3 tháng 1 năm 2011 lúc 13:05 tại St. Louis.

Hưởng thọ 74 tuổi.

Lễ hoả táng được tổ chức ngày 6 tháng 1 năm 2011.

Khai mở vào Subud trước năm 1975

 
 

Chị Nguyễn Thị Phúc

August 2, 1937 - January 3, 2011

Tên SUBUD: Minh Mẫn

Tên bên Mỹ: Lily P. Nguyễn, chị lấy tên Lily vì người Mỹ  không đọc được chữ Phúc. Lily cũng là tên của một loài hoa mà chị thích. Khi về hưu chị rất thích làm vườn và trồng hoa. Chị thích nấu ăn và nấu rất ngon.

Hiếu không nhớ năm chị Phúc vào SUBUD, có lẽ anh Muliono Nho Phương nhớ.

Hưởng thọ 74 tuổi. Tuy lớn tuổi nhưng mọi người đều công nhận là trông chị rất trẻ, họ rất nghạc nhiên và không tin khi biết tuổi của chị. Chị luôn vui vẻ và giúp đỡ mọi người. Chị Minh Mẫn và chị Duy Uyên đã hy sinh cả cuộc đời của hai chị mà không lập gia đình để lo cho những em nhỏ thành người, Hiếu là em út trong gia đình. Sau khi cha mẹ Hiếu mất, Hiếu được sự che chở, dạy dỗ, cho đến ngày nay, vì vậy Hiếu coi hai chị vừa là CHỊ và vừa là MẸ nữa. Hồi còn ở Việt Nam, chị và gia đình Hiếu luôn tham gia vào những công việc xã hội, như đi thăm những cô nhi viện, giúp những nạn nhân bão lụt .v.v...

Khi sang Mỹ chị làm việc về financial, tax & payroll cho Bank of America ở San Francisco, California. Đến năm 1991 vì mẹ của Hiếu bị stroke liệt một bên, nên chị nghỉ việc ở nhà lo chăm sóc mẹ già. Đến năm 1996, mẹ Hiếu mất lúc 90 tuổi, còn lại 3 chị em: chi Minh Mẫn, chị Duy Uyên và Hiếu sống chung 1 căn nhà ấm cúng tại Saint Louis, Missouri. Vì thấy sự hy sinh quá lớn lao của hai chị, nhiều lần Hiếu tính lập gia đình nhưng lại thôi, vì Hiếu nghĩ nếu Hiếu đem một người nữa vào gia đình 3 chị em đang sống hạnh phúc, nếu người này không hợp được với hai chị, thì Hiếu rất là khó xử.

Ba chị em đang sống trong hạnh phúc trên 18 năm. Chị vẫn khỏe mạnh, kết quả check up bác sĩ  rất tốt, máu không cao, cholesterol và mọi thứ đều tốt hết.

Đến ngày 18 tháng 12 năm 2010, chị Minh Mẫn cảm thấy mệt, giọng nói hơi khác, chân đi hơi mất thăng bằng, đi khám bác sĩ  thì bác sĩ gửi chị đến nhà thương St. Anthony để khám chi tiết. Sau khi lấy máu, X-ray, CAT scan, MRI scan,.v.v... họ cho biết là chị bị 2 lần stroke, lần đầu nhẹ nên chị không biết, lần nhì thì nặng hơn, 2 mạch thần kinh ở sau cổ (brain stem): 1 bi lũng 1 lỗ nhỏ, 1 thì bị bít khoàng 95%. Sau đó nhà thương chuyển sang một nhà thương khác "tối tân" hơn, Saint Louis University Hospital, đến đây họ cho chị vào ngay ICU (Intensive Care Unit) rồi họ lại start từ đầu: lấy máu, X-ray, CAT scan, MRI scan, .v.v...Khi họ test về trí nhớ, và về physical...thì họ rất ngạc nhiên là chị nhớ hết tất cả những gì họ hỏi về quá khứ, cũng như làm những bài toán cộng trừ, v.v....

Họ khuyên chị là phải giải phẫu, dùng một dây rất nhỏ ở đầu dây có một bong bóng truyền vào 1 mạch máu ở gần háng, truyền lên chỗ mạch máu bị tắc nghẽn, rồi thổi phùng bong bóng để làm thông mạch máu ra. Em không vào chi tiết vì em biết anh chị nào làm bác sĩ sẽ biết là gì rồi (như anh Tuyền). Bác sĩ  cho biết cách này cũng nguy hiểm. Chị Minh Mẫn không chịu làm. Bác sĩ nói nếu không làm thì chị sẽ chết, hoặc bị liệt, hoặc coma... nếu lần stroke kế. Chị Minh Mẫn nói chị chịu chết chứ không làm. Sau đó chị đòi về nhà hôm 24 /12 Christmas. Khi về vì sau khi qua nhiều sự "thí nghiệm" của nhà thương, nên chị bị kiệt sức vì bị quá nhiều X ray và những thứ khác...

Vài ngày sau vì Hiếu và chị Duy Uyên cùng đứa cháu gái không lo nổi cho chị vì lúc đó chị quá kiệt sức, không đi được, không ăn uống được, mỗi lần ăn là bị sặc rất đau đớn, nên đành phải đem chị trở lại nhà thương. Khi vào, họ lại đem đi thử tiếp...Vì lúc còn khoẻ, chị Minh Mẫn nói với bác sĩ là: "I trust my baby brother, he will decide it for me..." nên Hiếu phải ký giấy để họ mổ gắn ống cao su vào dạ dày chị để cho thức ăn.

Khi đi mổ, chờ đến hơn 3 tiếng đồng hồ vì hôm đó có nhiều người mổ trước chị. Chị Minh Mẫn quá mệt và khát nước, nhưng họ không cho vì sắp mổ. Lúc đó chị không thể nói, hay cử động tay chân nhiều vì kiệt sức. Sau 1 tiếng mổ ra, đem về phòng, lúc đó là buổi chiều, Hiếu và các chị từ giã về, có Kim con gái chị Hoàng Nguyên ở lại canh qua đêm. Khi đi được nửa đường thì Kim gọi trở lại ngay vì chị Minh Mẫn bị chảy máu trong bụng (internal bleeding) và ói ra máu. Khi còn khoẻ, bác sĩ có hỏi chị Minh Mẫn nếu trường hợp khẩn cấp thì chị có muốn họ cứu hay để chị chết, chị trả lời là để chị chết. Vì vậy họ báo động code BLUE nhưng không làm gì để cứu chị, lúc đó Kim bảo họ cứu chị, họ nói Kim liên lạc đến Hiếu để quyết định là cứu hay không. Hiếu trên đường trở lại nhà thương nói họ là cứu chị ngay...

Khi đến nơi thì bác sĩ nói là họ lấy lại nhịp tim đập nhưng vì lần bị stroke này, óc của chị bị hỏng rồi. Có cả 1 ông linh mục đến an ủi. Hiếu nhờ ông ấy nói với nhà thương là cho chụp hình trong ICU vì đó là nguyện ước cuối cùng của chị. Họ bằng lòng. Chừng mấy tiếng sau họ cho vào thăm, thấy chị nằm rất tội, miệng gắn ống thở của máy life support. Mặt và chân tay bị sưng hết vì máu rỉ bên trong người. Bác sĩ họ hỏi sự quyết định của gia đình Hiếu. Sau đó họ đem chị đi MRI scan và lấy máu thử nữa. Chị Minh Mẫn rất sợ MRI scan làm chị bị khủng hoảng tinh thần. Ngày hôm sau, sau khi họp lại gia đình Hiếu, quyết định cuối cùng là rút ống thở ra. Sáng sớm hôm thứ Hai mùng 3/12, khi Hiếu đang ngủ, nửa tỉnh nửa mê, thấy hiện hình chị Minh Mẫn nhắm mắt trước mặt, bỗng chị mở to mắt ra... Hiếu giật mình thức giấc. Khi đến thăm chị, bác sĩ nói có lẽ vài ngày nữa chị mới đi, nhưng Hiếu vẫn có linh tính là chị sẽ đi ngày hôm đó. Đúng 13:00 giờ, chị trào 1 tí nước mắt...rồi bắt đầu ngáp chậm từ từ, cách xa dần, đến lần ngáp gần cuối, chị mở hai mắt ra, rất yếu nhìn những em của chị lần cuối ... Đúng 13:05 giờ, chị ngưng thở. Hiếu vuốt mắt chị lần cuối. Cảnh này Hiếu đã làm 2 lần rồi, của một người con vuốt mắt tiễn biệt cha và mẹ Hiếu, nay lập lại cho người chị thân yêu nhất mà Hiếu coi trong tâm như một người mẹ...

Hiếu xin ngưng ở đây vì Hiếu không thể viết thêm được nữa...Vài hàng để các anh chị có khái niệm về cuộc đời của một người chị Việt Nam.

Nguyễn Thế Tường

Tên SUBUD là Hiếu