|
|||||||||||||||||
|
|
Muliono Phương 1938-2018 Pháp danh Thiện Đăng Sanh ngày 23.02.1938. Hưởng thọ 81 tuổi. Tang lễ được cữ hành vào lúc 10 giờ ngày 15.11.2018 ở 180 Grove St, Worcester, MA, 01603. Trước năm 1975 là ký giả. Khai mở vào Subud ngày 16.02.1963. |
|||||||||||||||
Hình ảnh tang lễ anh Muliono Nguyễn Phan Nho | |||||||||||||||||
Thương tiếc, chia buồn Thực là sửng sốt khi được tin anh Muliono Phương Nguyễn Phan Nho vừa mới qua đời. Thời gian qua không nghe tin anh ấy bị bệnh gì cả, và không biết vì sao anh lại mất đột ngột như thế.? Vô cùng xót xa và thương tiếc khi được tin đột ngột anh Muliono Phương đã qua đời. Lần cuối cùng mọi người con gặp được anh tại lễ kỷ niệm 50 năm Subud Việt nam do anh Admirudin Tuyền tổ chức tại Việt Nam! Gia đình Barata Sophie xin cùng Gia Đình anh Muliono và Sư Cô LINH LẠC (chị SUJATMI) Cùng Xin Dâng lời Cầu Nguyện Lên Thượng Đế Toàn Năng Duy Nhất ban ÂN LINH HỒN anh: Tin anh ra đi mà lòng thanh thản lạ Cuối Thu 2018 Hôm nay đi tập latihan ở hội Subud và sau đó đi thăm Minh Sư, mở Email thấy Margono Tấn nhắn tin.
Anh Muliono Phương từ giả anh chi em chúng ta. Hôm nay, chủ nhật 18.11.2018 là tuần thất 1. của Anh Muliono Phương, Nguyễn Phan Nho. Xin thành thực chia buồn cũng Tang quyến và g/đ Subud VN. Chia buồn cùng tang quyến anh Muliono Thành kính phân ưu, Thành kính chia buồn cùng Sudajtmi và gia đình. Tập Latihan Cầu Nguyện cho anh Muliono Phương tại Nhà Chị Bích Tuyết
Hoàng Nam Thành kính chia buồn và cầu nguyện Thành thật chia buồn. Gia đình Suryadi xin thành thật chia buồn cùng gia đình anh Muliono Phương. Cầu xin Thượng Đế Toàn Năng ban ân sủng cùng sự che chở và dẫn dắt tới linh hồn anh, hầu linh hồn anh sẽ tiếp tục được phát triển và tiến hoá trên con đường trở về với Thượng Đế Toàn Năng ! Gia đình Suryadi |
|||||||||||||||||
Thương nhớ anh Phương | |||||||||||||||||
Anh Tấn mến, Sáng sớm em mở mắt thức dậy, check email thấy tin anh Phương mất, đầu óc em bàng hoàng...Rồi từ từ mọi anh chị rủ nhau ra đi hết...thấy buồn qúa... Em nhớ hồi em còn rất nhỏ, theo mẹ đi đến hội 2 lần 1 tuần. Em không dám đi vào, đứng ngoài cửa chờ, lúc đó thấy có 1 anh trẻ, người cao gầy ngồi bên trong nhìn ra vẫy em vào, nhưng em ngại nên không vào. Thời gian trôi qua, em đủ tuổi xin vào Subud mới biết người anh trẻ đó là anh Nho, tên Subud là Phương...Mỗi tuần chỉ mong đến ngày tập để gặp anh ấy. Anh luôn vui vẻ, nói chuyện nhẹ nhàng với mọi người. Dần dần em trở nên rất thân với anh vì biết anh thích chụp hình và làm phó nhòm cho hội. Về sau em cùng anh làm phó nhòm chụp hình trong những ngày đi cứu trợ, thăm cô nhi viện, tiệc Tết, trung thu, selamatan đám cưới trong hội, đi thăm hội viên, picnic, v.v...hai anh em luôn trao đổi kinh nghiệm, hình ảnh...em coi anh Phương như anh ruột của em. Đi đâu hễ thấy anh là có em bên cạnh. Em nhớ kỷ niệm vui nhất là hôm ngủ lại hội để lo việc tổ chức và trang hoàng cho selamatan hôn nhân của anh chị Hướng Thiện & Hoàng Nguyên ngày hôm sau. Tối hôm đó có anh Liêm Khiết, Margono Dũng, anh Phương và em, thức khuya đến gần sáng để cắt những miếng foam làm thành chữ Selamatan Hôn Nhân, bốn anh em vừa làm vừa cười giỡn hết ga, rồi ăn cháo đêm khuya...thật là vui, với tình huynh đệ thật là khắn khít. Em còn rất nhiều kỷ niệm vui buồn cùng với anh Phương kể ra không hết được. Em nhớ có một lần sau khi đi thăm nhà thờ Đức Mẹ Fatima cùng với một số anh khác chia thành nhóm về. Nhóm anh Hướng Thiện và em đi 1 xe gắn máy cùng anh Phương đi 1 xe, khi về đến hội thì các anh nhóm khác không thấy anh Phương, anh Hướng Thiện và em về, ai cũng đồn là chắc nhóm này lo vui chơi đi ăn mảnh, không rủ họ đi theo, v.v... Cuối cùng thì họ mới biết là xe anh Phương bị xẹp bánh phải đi vá nên về trễ chứ đâu có được sung sướng như các anh khác đoán đâu. Ngày ba em mất, cũng nhờ anh Phương chụp hình nên em mới có đầy đủ hình từ đầu đến cuối buổi tang lễ. Có 1 lần hội tổ chức đi Vũng Tàu một nhóm khá đông. Mọi người đem theo thức ăn để chuyển lên xe đem theo để ăn trưa ở bờ biển gần tượng Đức Mẹ Fatima. Đến nơi anh Phương mới báo tin buồn cho mọi người biết là lúc chất đồ lên xe, mọi người đã để quên ở hội, không đem lên xe ...1 nồi lớn đầy thịt kho cho cả nhóm ăn trưa...Thế là hôm đó cả nhóm được ăn một bữa ăn... nhớ đời. Khi chiều về đến hội, cả nhóm lo thanh toán ăn cho hết nồi thịt kho đó. Kỷ niệm đó thật là vui... Cách đây mấy năm, anh Phương và con trai anh đến nhà em ở St. Louis chơi. Anh có rủ em đi một vòng thăm các anh chị khác ở những tiểu bang khác, rất tiếc lúc đó em lại bận việc nên không đi cùng anh ấy được. Đó là lần cuối cùng em gặp anh. Có lần em còn giữ tờ thơ của nhóm Thái 29 gửi sang Mỹ do ông Howard đưa tay cho nhóm Subud Việt Nam đang ở trong trại tị nạn Fort Chaffee, Arkansas (1975). Em gửi lại cho anh Phương copies, ảnh rất mừng được đọc lại những kỷ niệm của chuyến đi đó. Em vẫn liên lạc thường xuyên với anh Phương hàng tuần qua email khi em có những email hay. Từ đây thì hết còn được những phút hạnh phúc bên người anh đáng qúy của em.Biết bao kỷ niệm em được trải qua với anh Phương, người anh yêu qúy của em...Càng kể lại càng thấy buồn và nhớ anh Phương qúa. Trong đầu em văng vẳng bài nghìn trùng xa cách...Nghìn trùng xa cách, người đã đi rồi, còn gì đâu nữa mà khóc với cười... Nghe thấy xót xa qúa... Cấu xin linh hồn anh được về với Thiêng Liêng Toàn Năng. Em Hiếu
|
|||||||||||||||||
Một Vài Kỷ Niệm với anh Muliono Phương Nguyễn Phan Nho Sáng Mùng Một Tết Năm 1972, Hoàng Nam đến Hội Subud Sài gòn thì thấy Hội đóng cửa, định về nhà thì thấy anh Muliono lái xe Suzuki đến, anh ấy hỏi thì mình trả lời là Năm Mới muốn lên Hội tập Latihan đầu năm. Vì anh là Thư Ký của Hội Subud có chìa khoá mở cửa nên hai anh em cùng vào và tập Latihan mừng Năm Mới. Sau đó anh Muliono hỏi Hoàng Nam có rảnh không thì đi chơi, thế là anh ấy chở đến mộ của Ba anh ấy để quét dọn và thắp nhang, kế đến về nhà anh ở bên khu Khánh Hội để cho biết nhà. Sau đó hai anh em lại đến một căn nhà trong Cư Xá Đô Thành trên đường Phan Thanh Giản, gần bệnh viện Bình Dân, anh Muliono nói Hoàng Nam đứng ngoài vài phút để anh vào nhà. Sau khi ra anh ấy cho biết đây là nhà của chị Sudjatmi. Hôm ấy chị vắng nhà, chị ấy muốn anh Muliono đến nhà chị ‘’xông đất đầu năm’’. Anh Muliono cùng anh chị em Subud đi vượt biên ngày 30/04/1975 và cùng nhóm qua được nước Thái, chỉ có anh Aamirudin Tuyền, anh Hoàn Hương và vợ chồng Hoàng Nam ở lại. Nhóm lúc đó có tất cả 29 hội viên Subud, nên được gọi là ‘’ nhóm Thái 29’’, trong đó có anh Muliono Phương, anh chị Mintarjo Vũ, Hoàn Toàn, Liêm Khiết Haryanto, Minh Thần, Hardjono Mão, Suryadi Sơn, Margono Tấn, Margono Dũng, Mawardi Hậu...... |
|||||||||||||||||
Chút kỷ niệm với anh Cả | |||||||||||||||||
Giống như tất cả mọi người thời đó, Margono biết người ở hội đầu tiên là anh Phương. Mua sách tìm hiểu Subud qua anh, ghi tên mỗi tuần tới dự bị với anh. Thắc mắc về Subud cũng chỉ dám hỏi anh. Mấy bác phụ tá, bác nào cũng có gương mặt nghiêm nghị, trông ớn quá. Trên đường vượt biên, Margono ngồi với anh ở phía sau chiếc xe Mini bus của anh Hoàn Hương, sát cánh cửa. Tới mấy trạm kiểm soát, mỗi lần khám xe anh Phương cứ đưa 2 túi xách tay của anh và của Margono ra để khám trước. Chẳng biết túi anh đựng gì, nhìn lép xẹp. Túi Margono chỉ có vỏn vẹn vài giấy tờ, bằng cấp mang theo, có bộ đồ dân sự thì đã lấy ra mặc, nên cũng nhẹ hìu. Anh có xách theo cái máy ảnh nhỏ, có lẽ là vật bất ly thân của anh. Lúc tới Hà Tiên tạm trú trong chùa mới thấy anh đem ra chụp. Dĩ nhiên là chụp lén, đi vượt biên chứ đâu phải đi tới chùa hành hương hay đi du ngoạn đâu. Lúc nào chụp, anh lấy tờ báo che lên máy để dấu. Nhờ anh mà nhóm vượt biên có những tấm hình để đời. Lúc đến Áo Margono lúc nào cũng kè kè đi theo anh, để có... hình. Khi nào anh muốn có hình anh thì anh giao máy cho Margono. Máy của anh rất cũ, dạo đó ai cũng nghèo rớt mồng tơi nên có cái máy ảnh xưa đời vua Bảo Đại như anh cũng đã là quá hạnh phúc. Hình ảnh chụp anh cũng phải hạn chế tối đa vì thời đó rửa hình màu quá đắt và không có tiền mua phim để chụp. Thởi còn ở trại tỵ nạn Mödling, chung quanh đó phong cảnh rất hữu tình, lại đến được Áo vào mùa hè, nên mấy anh em thường thả rong dạo quanh vùng đó. Dĩ nhiên lúc nào phó nhòm Phương cũng không quên mang theo máy. Một lần cả bọn rủ nhau lên một đỉnh núi, nhìn thấy trên đó có 1 tòa nhà giống như 1 cái đền, rất kích thích tính tò mò. Nhìn đỉnh núi thấy cũng không cao lắm. Mấy anh em quyết định đi theo con đường lớn vòng theo núi. Đường lớn dễ đi, cây cảnh nên thơ, khoảng vài trăm thước là có ghế ngồi nghỉ chân, có các vòi nước để lấy nước uống. Nước uống ở Áo rất tinh khiết vì lấy từ núi. Thấy ngọn núi không cao gì lắm, nhưng khởi hành từ sáng sớm đi mãi tới gần đứng bóng vẫn cứ còn lưng chừng núi, cả bọn nản quá. Margono lên tiếng xin rút lui, xuống núi trở về. Vì với tình hình này Margono sợ khi lên tới đỉnh chắc chắn rất mệt, rồi lại còn phải trở xuống. Margono đi tà tà một mình trở lại. Các anh vẫn tiếp tục cuộc hành trình. Anh Liêm Khiết còn cười, chê Margono yếu xìu. Hôm đó đến tối mịch mới thấy mấy anh trở về. Mấy anh kể lại, khi trở xuống vì ngán đoạn đường quá xa, mấy anh đi đại đường nhỏ xuyên qua rừng cây trên sườn núi, đường dốc thẳng đứng để đi tắt xuống chân núi cho gần, nhưng định hướng không đúng. Mấy anh đi lạc qua phía bên kia chân núi. Khi xuống tới chân núi nhìn thấy không phải là ngôi nhà tỵ nạn mà là 1 khu nhà cửa lạ hoắc. Mấy anh hết hồn, hỏi dân ở đó, họ cho biết mấy anh không thể đi bộ về bên kia núi nổi đâu, đường rất xa và đã tối, phải đi bằng xe bus. Đi dạo chơi leo núi mà đem theo tiền để làm gì, vã chăng có tiền đâu mà đem. Margono có thể hình dung được dễ dàng những gương mặt của các sư huynh lúc đó như thế nào. May sao mấy anh gặp được một người Áo tốt bụng biết mấy anh tỵ nạn thì làm gì có tiền, ông này tặng cho ít tiền đi xe bus trở về. Thê thảm hơn nữa là mấy anh vẫn chưa lên tới đỉnh núi. Vậy mà rồi các sư hynh vẫn chưa tởn, lại rủ Margono lên đỉnh núi đó lần nữa. Anh Phương tính tình hiền khô, dễ dụ nên gật đầu chịu làm chuyến nữa. Margono thì anh Liêm Khiết phải tốn nhiều nước miếng hơn. Nhưng phải công nhận là đứng phía dưới nhìn lên thấy cái thành gì đó trông rất hấp dẫn nên không thể bỏ qua được. Lần này mấy anh em đi đường rừng, lên và xuống cho gần và với kinh nghiệm lần trước, nên để ý rất kỷ, và không bị ...lạc. Anh Phương chụp cho cả bọn vài tấm hình.
Năm 2005 Đại hội Subud Thế giới bất ngờ được tổ chức ở Áo. Nước Áo vào giờ chót đứng ra gánh thế nước khác (hình như Tây Ban Nha). Anh Liêm Khiết viết email gửi lung tung kêu gọi anh em nhóm Thái 29 rán đi dự, dịp may ngàn năm để anh chị em đã tứ tán khắp nơi có dịp được gặp lại nhau. Anh Phương viết thư cho Margono hỏi Margono có dự hay không. Anh Phương biết Margono không thích dự HNTG Subud. Chưa bao giờ Margono có trong đầu dự tính đi dự HNTG. Nhưng lần này tổ chức, coi như ở xứ nhà, chỉ lái xe xuống đó có vài tiếng, lại là dịp gặp lại được các sư huynh mà Margono thương mến. Margono đi cả gia đình, nhưng bà xã không Subud, nên Margono chỉ xuống đó 1 tuần thôi. Anh Phương nói vậy thì anh tới chơi nhà Margono ít ngày, thăm lại bạn bè, người quen không Subud trước khi xuống Innsbruck dự hội nghị. Gia đình Margono được dịp đón người anh Cả thương mến tới thăm. Hằng ngày hai đứa chở anh đi chơi nơi này, nơi kia, thăm lại bạn bè không Subud của anh mà Margono cũng quen biết luôn. Anh có trở về mái nhà xưa, thăm lại chung cư nơi anh đã sống hết 4 năm mới sang Mỹ. Dẫu biết biết rằng trước sau gì chúng ta rồi cũng sẽ lần lượt lên đường thôi. Vậy mà thật hết sức bàng hoàng khi được tin anh qua đời. Trong đầu Margono vẫn hiển hiện hình ảnh người anh Cả kính mến. Cầu xin Thiêng Liêng Toàn Năng ban ân huệ cho anh, để linh hồn anh được về nơi chốn tốt đẹp. Chân thành cảm tạ anh Nguyễn Cao Phong. Nhờ anh báo tin mà anh chị em Subud Việt trên toàn thế giới mới biết được anh Phương đã qua đời. Thay mặt toàn thể anh chị em Subud khắp nơi và riêng nhóm Thái 29 mà anh Phương là một thành viên, Margono xin trang trọng kính gửi lời chia buồn đến chị Sudjatmi Liễu (Ni sư Linh Lạc), cháu Gunarso Phú, anh Phong và toàn tang quyến. Margono Tấn |
|||||||||||||||||
|
|||||||||||||||||
|
|||||||||||||||||
© 2018 góc nhỏ |