Hồng Phúc Nguyễn Thị Sửu

1924-2015

Tạ thế ngày 07 tháng 02 năm 2015 tại Sydney, Úc

Khai mở vào Subud tại Saigon

Hội viên Subud Sydney, Úc châu

 

 

 

 
 
 

Điếu văn

Minh Sư Nguyễn Trí Dũng

Dear brothers  and sisters and sister Ann,

Many years ago our mother has told us she will live until 91 years old. It is the exact age when my mother, named Hong Phuc  has passed away, on the last Saturday morning  of the 7th  February 2015.

She has eleven children and two of her daughters have passed away before her. She has lived during a very difficult time in our country. She and her family have moved from the North to the South  of  Vietnam and then to Australia due the Communist takeover.

Our mother represents a traditional woman who has truly dedicated to the whole of her life for her family, her husband and children. In modern times, we can rarely find this type of woman.

Our mothers for all of us present the whole sky above us, they are the river of love which flow inside us and they are the land on which our trees can grow to produce flowers and fruits. Truly, if we have lost our mothers, we have lost the whole world. For this reason, my sister Hao Tam and brother Morgan have cried many times since her passing away.

Our mothers have given to us, our physical bodies. In them, our souls have found a place to stay. We have grown, by their milk and their blood. All of us, attending this funeral service, say thanks to the God Almighty, to bless us for having our mothers and by them, God Almighty has created us, in this world.

During the time of my mother’s sickness, for six years until her death, our sister Hao Tam was a constant companion with her, taking her in and out of the hospital, many times. She was the main carer for her, during this difficult period of time, although she is a full-time teacher. Our family has recognised her special contribution and her efforts, to go through all the hardships with her, during this period.

Thanks also are given to the other sisters in our family, such as Bac Ai, An Dien, Quyen, My Hanh  who came to help my mother every week.

Our family also thank many of our brothers and brothers-in-law, for their help and prayers such as SieuThuong, Morgan, Harris Madden, Harris Graham, Marwadi and Raphael.

Our  brother Morgan  and his wife Thien An who were  living  next door to our  mother’s house and their father Dr. Aamirudin and his wife, Kim Anh, have come to help my mother regularly, during the week.  Their prayers and their care are always appreciated by our family.

Our mother has also received services from her grand daughters, Hong An and Ossana who helped her for many years. Our family may never forget their love and care for our mother. Before the time of her passing away, Ossana has received a message from our mother in her dream that I am going to leave this world very soon and remind her to become a good grand daughter.

Special thank also are given to Raphael, his wife Quyen, during the last period of her life before going to Hawksbury hospital, our mother has stayed in their house with them for a short period of time.

The first selamatan on the first day of her death, to pray for our mother was held at Harris Madden’s house and the second selamatan of the third day of her death was organized by Hao Tam, Morgan and his wife Thien An. Today, we will also never forget the valuable prayer services for her conducted by sister “Ann’who was so kind to be with us. She is from the sister of St Joseph and has spent 49 years of her life to dedicate to Jesus and the Cross.

As Subud members, above all, we gave special thanks to Ibu Rahaju. She  is a  daughter of our spiritual guide in our Subud brotherhood, Bapak Muhammad Subuh, which all the members around the world are always very grateful, for the latihan received from Him. IbuRahaju could be considered a  mother of all the mothers in our Subud brotherhood. About six year ago, before our  mother began falling sick, during one of my trips to Indonesia, she has asked me to provide her the name of our  mother for her so she can say a pray for her. We are very grateful for her care and prayers  for our  mother, during her long period of illness. Without Her prayers  and love, the journey of our  mother to the  other world could be much more difficult.

We always remember the time when we have escaped from VN to overseas due to the Communist takeover of our country. We were so much graceful to God Almighty at the time when we got into a plane, to take our family from the airport to the American ship which took us to the Guam Island. Today, our mother’s death is also another escape for her, but from this world to another world.  For this special occasion, we are not only going to say thanks to God Almighty but together also to celebrate for her a new life in the new world. We have celebrated when we are born in this world and we also celebrate when the God Almighty took us away to be born in another world.

Under the guide of Ibu Rahaju, in our Subud brotherhood, we truly recognize the role of the female, as a mother in our life. As a female, you do not need to have children to become a mother. To become a mother we need a feeling of motherly love inside us. Ibu Rahaju never had any children but every member always refer her as Ibu, an Indonesian word, which  means “ mother” because they have felt the love of a mother from her.

The love from a mother is like a rain from a sky, falling into the ground, going deeply in it to make the trees grow, the rivers to flow and the birds to sing. When the men are going to war, if they have received the motherly love from a female, they will stop to fight. The world will be a place of peace.

For Catholics, we need Jesus and also the Virgin Marry and in our Subud brother hood, in addition to Bapak Muhammad Subuh, we truly need Ibu Rahaju. In our family, we truly thank the God Almighty to have our mother together with our father.By her love and care, all her children have grown up to become the  good persons in the society.

Ibu Rahaju has sent a letter of condolence to our family and “pray that Almighty God will assist her on her journey home, and will give those whom she has left behind, faith and acceptance of her passing.  From God we come and unto Him is our return.”

During our life time, we also have recognized that we have committed many mistakes towards our mothers and sometimes have not provided enough care and love to our mothers,we dearly ask her and the God Almighty to forgive us all.

Finally, our family are very grateful for all brothers and sisters attending the funeral services of our mother and  we dearly say thanks to all of you  and please also forgive us if we have committed any mistake towards you.

Amen

 

 
 
 

Tưởng niệm Bác Hồng Phúc

Bác Hồng-Phúc Nguyễn-Thị-Sửu , sinh ngày 15-01-1924 tại Việt-Nam, mất ngày 07-02-2015 tai Sydney , Úc, hưởng thọ 91 tuổi.

Bác là mẹ của 11 người con: 03 trai, 08 gái. Minh-Sự Nguyễn-Tri-Đúng là trưởng nam, tất cả các con của Bác đều được khai mở vào Subud.

Cuộc đời của Bác là một biểu tượng của một bà mẹ Việt Nam: Hiền thục, đảm đang, tận tụy nuôi nấng đàn con, tất cả đều thành danh.

Tôi biết đến hai bác và gia đình khi tôi cùng Minh-Sư hoạt động trong nhóm thanh niên Subud Việt Nam vào cuối thập niên 1960.

Hai bác coi tôi như người trong gia đình, chia sẻ những vui buồn của cuộc sống thế gian cùng những ân-huệ và chứng nghiệm của Bác về Subud: vào năm 1972 Bác cho tôi biết "Cửa biển sẽ mở rộng ra để đưa nhiều người đi ra nước ngoài". Bác thường khuyên tôi: Cầu nguyện Đấng Thiêng-Liêng ban Ân-Phước và Cứu rổi Việt-Nam.

Ngày 27/04/75 tôi từ Biên-Hòa về Saigon đến tiễn đưa Bác và các anh chị em Subud Việt Nam được Howard Wels, một Phụ tá người Mỹ, nhờ Terre des Homes đưa nhóm Subud Việt Nam 60 người di tản sang Mỹ.

Tôi ở lại Việt Nam sau 1975, đến năm 1981, tôi tiếp nhận được là phải ra đi. Năm 1984 tôi vượt biến và được Bapak khuyên là nền định cư tại Úc.

Năm 1986 tôi gặp lại Bác và Mình-Sư tại Sydney. Bác coi tôi như con của Bác, bác giới thiệu chỗ làm cho vợ tôi, để ổn định đời sống ở xứ người.

Tấm lòng của Bác đối với Subud Việt Nam thật bao la: để gây quỹ giúp đỡ cho Subud Việt Nam, Bác thường xuyên nấu bữa ăn trưa vào mỗi Chúa nhật cho anh chị em Subud Sydney. Tiền thâu được phần lớn đều gửi về cho Subud Việt Nam. (Quỹ Subud Việt Nam còn lại cho đến ngày nay, phần lớn là của Bác gửi về).

Những năm gần đây sức khỏe của bác suy yếu, nhưng trí óc vẫn minh mẫn, Bác được cô Hảo Tâm, con gái út của bác chăm sóc và các con của bác thường xuyên đến thăm viếng và tập Latihan cho Bác.

Cách đây 03 tháng, sau khi bị té gãy xương chậu và sau khi giải phẫu tình trạng sức khỏe của bác suy xụp. Bác đã ra đi trong sự Cầu Nguyện của toàn gia đình và các Huynh Đệ Subud khắp mọi nơi.

Đặc biệt nhất là sự Cầu Nguyện của Ibu Rahayu.

Xin cảm tạ Thượng Đế Toàn Năng đã và sẽ ban cho Bác Ân-Huệ của Ngài khi bác còn ở thế gian này và ở thế giới bên kia.

Aamirudin Nguyễn-Như-Tuyền

 

 
 
 

Tưởng Nhớ Bác Hồng Phúc.
Sàigòn sau năm 1975, Hoàng Nam được anh Aamirudin đề nghị làm thủ quỹ của Subud Việt Nam, lúc bấy giờ tất cả các huynh đệ đều nghèo và khó khăn như nhau.

Có rất nhiều huynh đệ ở ngoại quốc kẻ ít người nhiều, gửi rất nhiều thùng quà về để tiếp tế cho Subud Việt Nam, trong đó có Bác Hồng Phúc.

Hàng năm Bác gửi tiền về rất nhiều để giúp đỡ tất cả các huynh đệ Subud, và số tiền này cộng chung với tất cả các số tiền gửi về từ các huynh đệ ở các nước khác, được phân chia đều cho tất cả các hội viên vẫn còn đang tập Latihan đều đặn.

Mặc dù không biết mặt Bác, nhưng Hoàng Nam rất quý trọng và tri ân tấm lòng của Bác đã nghĩ đến tất cả các huynh đệ Subud Việt Nam lúc bấy giờ, và mỗi năm cứ đến dịp Noel và Năm Mới, Hoàng Nam thay mặt gia đình Subud Việt Nam đều gửi thiệp thăm hỏi và chúc sức khỏe đến Bác, có một lần Bác gửi thư cho Hoàng Nam kể chứng nghiệm của Bác.

Về sau này có lẽ vì lý do sức khỏe, nên cô Hảo Tâm, con gái Bác, thay Bác gửi tiền về cho Subud Việt Nam.

Nay Bác đã hoàn thành ước vọng của Bác đối với Subud, và đã được bàn tay của Thiêng Liêng Toàn Năng đưa Bác về Miền Vĩnh Phúc.

Hoàng Nam Hartono Đỗ Đình hoài

 
 
 

Lời tạ ơn

Tôi định không viết gì về bác, vì mối liên hệ của tôi với gia đình bác chỉ là mối giao tình riêng tư, nhân được ít hàng anh Hoàng Nam viết về bác gửi về, tôi cũng xin được góp đôi dòng.

Lúc còn bên Việt Nam có lẽ không ai ở hội mà không biết gia đình bác Hồng Phúc, tôi không chỉ quen anh Minh Sư mà còn vô cùng kính nể anh, nói theo ngôn từ của Mỹ Hạnh, người em gái của anh, vợ người bạn thân của tôi: anh là thần tượng của tôi. Anh Minh Sư không chỉ là sư huynh của tôi trong Subud mà còn là niên trưởng của tôi ở trường Hồ Ngọc Cẩn.

Đứa em gái út của tôi vào Subud sau tôi khoảng 2 năm, nó chơi thân với đứa em anh Minh Sư, cô Bác Ái.

Vì hai lẽ trên mà tôi có để ý đến bác Hồng Phúc, biết bác, nhưng chưa bao giờ tôi có dịp được nói chuyện với bác.

Những năm đầu tiên ở Áo, tôi có nhờ cô Bác Ái chuyển những lá thư của tôi về cho bên nhà cho đứa em gái. Tôi viết thư về nhà như là người bạn của đứa em, lấy tên người bạn có thật của nó, cô này du học ở Thụy sĩ, để tránh hiểm nguy cho gia đình. Viết kể mọi chuyện cho bên nhà biết với ẩn dụ, người ngoài đọc vào thì chỉ thấy như người bạn của em tôi, nhưng trong gia đình thì biết là tôi. Cô Bác Ái chuyển thư của tôi về Việt Nam và chuyển dùm thư em tôi gửi qua cho tôi.

Sau này người bạn thân, Mawardi Hậu (hai đứa tôi được người ở Áo gọi là cặp bài trùng, nơi nào có Hậu là có mặt tôi hay ngược lại) về làm rể gia đình này. Có lẽ qua đó mà bác Hồng Phúc cũng thương mến tôi. Thật bất ngờ tôi nhận được lá thư bác viết rất dài, an ủi tôi và viết vài chứng nghiệm của bác cho tôi biết. Lá thư tôi vẫn còn giữ.

Nhân đây, tôi xin viết ít lời tạ ơn gia đình bác, cảm tạ tấm lòng của bác đối với tôi, dù bác không biết tôi là ai.

Cầu xin Thiêng Liêng Toàn Năng đón rước linh hồn bác trở về.

Margono Lê Văn Tấn

 
 

hình ảnh tang lễ

hình của Aamirudin Nguyễn Như Tuyền