Sulaiman Đỗ Tấn Sĩ
  1943 - 1988
Wien, Áo
 
   
 

Giã từ một người anh

lá thư gởi anh chị em nhóm Thái 29

Margono Lê Văn Tấn, Wien 14.04.1988

 

1976 Wolfsburg , Đức. Sulaiman người mặc áo trắng

 
 

Mawardi và Sulaiman tại nhà Sulaiman trong chuyến trở lại Áo thăm huynh đệ của Mawardi.

 

Chiều ngày 4.4.1988 một buổi chiều mùa Xuân ở Áo, một buổi chiều không có nắng, trời lạnh, bầu trời bàng bạc của một ngày lễ Phục Sinh buồn thảm, Margono được tin anh Sulaiman Đỗ Tấn Sĩ hấp hối trong bệnh viện. Nghe tin nhưng Margono không đi nhìn mặt anh lần chót, Margono muốn giử lại trong lòng mình những hình ảnh cũ, những hình ảnh tươi đẹp của anh thời chưa bị căn bệnh bất trị hoành hành, hay ít ra là những hình ảnh những ngày Margono cùng anh tì tay qua cửa kính bệnh viện ôn lại những kỷ niệm cũ, trong lần nhập viện lần đầu của anh. Hay đâu đó hình ảnh của anh năm vừa qua trong lần tái ngộ với Mawardi Hậu (ở Úc): dù đang bệnh, dù còn rất yếu nhưng khi hay tin thằng em ở xa tới, anh đã lấy xe đón nó về nhà chơi. Mawardi chắc sẽ không bao giờ quên bữa cơm cuối cùng của anh và nó.

Các anh chị có còn nhớ, một người đầu đội cái nón lụp xụp, mặc bộ đồ hết sức giản dị, tay không một gói hành trang, bước xuống chiếc tàu nhỏ bé của ông Năm Chót tại bến Tô Châu cách đây gần 13 năm về trước.

Các anh chị có còn nhớ, một buổi chiều năm nào tại chùa Bảo Tự, người thầy giáo dạy Giảng văn trường trung học thị xã Hà Tiên, quê hương của thi sĩ Đông-Hồ, một người Phật tử thuần thành luôn luôn làm công quả cho chùa này, đã nói giúp một tiếng để chúng ta được vị Ni Cô trụ trì cho tạm trú chờ tìm đường vượt biên tìm tự do.

Chắc trong lòng anh chị không còn cư ngụ tại Áo cũng còn đâu đó hình ảnh của anh không ở góc cạnh này cũng ở góc cạnh khác.

Anh Sulaiman đã thực sự bỏ chúng ta, bỏ cuộc đời đầy đau khổ, cái thế giới ta bà này để trở về với Thiêng-Liêng. Dẫu biết nơi quê hương miên viễn của anh, một đời sống hạnh phúc đang chờ đợi anh dưới sự dìu dắt của Bapak, nhưng trong lòng chúng ta những người còn ở lại cũng không khỏi bùi ngùi. Chúng ta đã mất một người bạn, một người anh, một người mà nhóm Thái 29 không thể nào quên được. Không có anh chúng ta không thể nào đến được bến bờ tự do.

Các anh chị thân yêu, lễ hỏa thiêu hài cốt của anh đã được cử hành vào ngày thứ sáu 14.4.1988 lúc 15 giờ chiều tại lò thiêu của Zentralfriedhof ở cổng số 2, một nơi mà Margono nghĩ rằng anh chị đã xa Áo hằng bao nhiêu năm chắc vẫn còn nhớ. Phía trên lò thiêu là một thánh đường tương đối lớn, nằm trong một khuông viên đẹp. Quan tài anh được đặt ở giữa đầu nhà nguyện, phiá trên đầu linh cữu là một bàn thờ với khói hương nghi ngút, trên đó đặt hình Phật bà Quán Thế Âm. Di ảnh của anh là một tấm hình bán thân, anh mặc đồ đại lễ của quân trường Thủ Đức thời anh còn trong quân ngũ.

Trước khi buổi lễ cầu siêu cho anh được bắt đầu, nhân viên nhà mồ đã giở nắp quan tài cho mọi người hiện diện được nhìn mặt anh lần cuối. Đã cố tránh thấy giờ phút chót của anh, rốt cuộc rồi Margono cũng nhìn hình ảnh anh lần sau chót. Anh nằm đó, gương mặt an hoà thân ái: đời người rồi cũng chỉ có bấy nhiêu.

Giá nếu không nhìn thấy anh nằm đó, giá nếu không thấy tấm biển nhỏ đề tên anh dựng chơ vơ ngoài cửa thánh đường thì trong lòng Margono vẫn nghĩ anh còn đang sống một nơi nào đó mà hai anh em vì đường đời xuôi ngược không có dịp gặp nhau.

 
© 2011góc nhỏ