Halimah Bùi Thị Thùy

1950-2013

Tạ thế ngày 04 tháng 10 năm 2013 tại Tân Định, Việt Nam.
An táng tại nghĩa trang Hồi giáo ở Long Khánh ngày 05.10.2013.

Phụ tá nhóm Saigon, Nghị viên tâm linh Subud Việt Nam.

Dịch các bài Nói Chuyện của Bapak và sau này các bài Nói chuyện của Ibu Rahayu, dịch ròng rã suốt từ sau năm 75 cho tới lúc qua đời.

Khoảng vài trăm bài dịch nằm trên góc Bapak và góc Ibu Rahayu trên trang nhà Góc Nhỏ, và một số lượng khác ở Subud Library.

 

 

 

 
 
 

 

   
Halimah Thùy - 23.04.2012    

Kính thưa các bác và các cô chú,

Sáng nay (05.10.2013) mẹ con - Halimah Bùi Thị Thùy - tên Islam là Maryam (SN 17-01-1950, MN 4-10-2013) đã được chôn cất tại nghĩa trang Islam tại Long Khánh.

Chiều ngày thứ sáu 4-10, khoảng 4g chiều, mẹ con ra dấu kêu con lại gần và nói "lại đọc Kalima Sahada phụ mẹ" ban đầu mẹ con và con đọc thành tiếng, sau đó mẹ con đọc trong lòng. Đến 5g con thấy mẹ thở nặng nên con gọi ba con đến, 5g45 con gọi mấy bác trong đạo đến. Vì kẹt xe nên 6g30 các bác mới đến nơi. Sau khi đọc một lần kinh, ông Imam đọc thêm một lần nữa thì mẹ con ngừng thở. Mẹ con thở nhẹ từ từ đến khi ngưng thở. Imam nói mẹ con đi nhẹ nhàng.

Sau đó mẹ con được đưa vào thánh đường ngay lúc đó. Buổi tối hôm đó có các bác trong Subud đến thăm rất đông. Sáng nay cũng có mấy bác đến đưa tiễn mẹ con, có cả hai bác Phú Chơn ở Biên Hòa. Sáng nay sau khi được tắm sạch sẽ, một số bạn bè đã vào nhìn mặt mẹ con lần cuối. Tối hôm đó cô Kurnia tưởng không được xem mặt vì lúc đó con chưa vệ sinh cho mẹ.

Mẹ con được đưa đến Long Khánh, lúc đưa mẹ con xuống, theo phong tục sẽ có 1 người mở khăn che mặt của mẹ con ra và người đó là người duy nhất thấy vẻ mặt thật sự của mẹ con, người đó nói mặt mẹ con sáng. Con cũng mừng.

Con xin cám ơn mọi người đã tận tình giúp đỡ và cầu nguyện cho mẹ con. Cám ơn các bác trong hội Subud ở Việt Nam đã đến thăm mẹ con. Cám ơn cô Kurnia đã kể lại tường tận.

Cầu chúc mọi người luôn được Thiêng Liêng che chở và đi đúng con đường.

Kính mến,

Sophia Bùi

Theo tập tục của đạo Hồi, mayat (người đã chết) được quấn trong bông gòn và vải trắng. Khi đưa xuống huyệt thì được mở vải che mặt ra, đặt một nắm đất dưới cằm, đặt nằm nghiêng, quay mặt về hướng Đông, đầu hướng về Mecca. Sau đó lấy một tấm ván che nghiêng cho mayat, rồi một lớp chiếu, một lớp lá bạch đàn, sau đó lấp đất.

Có 1 chi tiết là khi đưa mẹ con xuống huyệt, một anh trong đạo tên Ramadan, anh này rất hay làm chuyện đạo, công đức cho chùa. Anh nhảy xuống huyệt trước và từ từ đỡ mẹ con xuống, ảnh đặt một nắm đất to dưới cằm mẹ con, điều này có ý nghĩa là để mẹ con biết mình đã đi qua thế giới bên kia rồi. Vì ảnh làm công việc này nhiều lần rồi nên ảnh nói mẹ con mặt sáng. Ảnh chỉ nói riêng với ông Imam và một dì trong đạo ở chùa Hòa Hưng, con được nghe lại từ dì này. Dì này là dì Bảy, có kể có những người chết không có đầu hoặc mặt dữ tợn, nhưng chỉ mình ảnh thấy thôi, vì ảnh là người mở vải che mặt ra, còn những người chung quanh không thấy được.

 
 
 
     
   
mẹ và em    

 

Sanh Lão Bệnh Tử rồi cũng phải qua, chẳng ai tránh được. Cũng mừng là chị Halimah Thùy ra đi trong quy thuận, đọc Kinh dọn mình rồi ra đi trong an bình, thanh thản. Al Hamdu Lillah.

 

 

 

 

 

Thưa Chị, em về trễ mất rồi
Gào lên một tiếng xé Trời cao
Nửa vòng trái đất, chi xa quá
Thương lắm, Trời ơi chẳng kịp rồi.
Thương Đất, Đất cưu mang thân Chị
Ơn Trời mang Chị đến bình yên.

Lukita Bùi Văn Tự

 
 
 

Chia buồn

   
     
     
   
     
     
   
     
     
   
     

Thành-tâm cầu xin Thượng-Đế Toàn-Năng ban ân-huệ cho linh-hồn Halimah Bùi-thi-Thùy được siêu-thoát Thiên-Đường, và xin phân-ưu cùng toàn-thể gia-đình.

Sn Tiến

Minh Thuần cầu xin Thượng Đế Toàn Năng ban Ân Huệ cho hương hồn chị Halimah Bùi Thị Thùy và  dẫn dắt hương hồn chị Halimah nơi thế giới bên kia.

Minh Thuần xin thành thật phân ưu cùng cháu Sophia và toàn thể gia-đình.

Minh Thuần

Cầu nguyện Allah tha thứ mọi lỗi lầm, nếu có, mà Halimah phạm phải khi còn sống trên thế gian này, và cầu nguyện Allah ban ân sũng cho linh hồn Halimah nơi thế giới bên kia.

Thân,

Hoàn Toàn

Xin chân thành chia buồn cùng cháu Sophia và toàn thể gia đình trước sự mất mát lớn lao này. Cầu xin Thượng Đế Toàn Năng ban Ân Huệ cho hương hồn của mẹ cháu, Halimah Bùi Thị Thùy, và dẫn dắt hương hồn người quá cố về với Thượng Đế.

...Hùng Nguyễn

Xin Thành Kính cầu nguyện Thượng Đế TOÀN NĂNG DUY NHẤT

Ban ÂN  HƯƠNG HỒN:

      HALIMAH BÙI THỊ THÙY
       MẤT LÚC 18 GIỜ, NGÀY 04.10.2013

Sớm Nhẹ Nhàng Siêu Thoát Về Cõi VĨNH HẰNG. Amen.

Gia đình Barata Sophie

Sophia thân mến,

Siêu Việt thay mặt cho Subud Vietnam xin chia buồn cùng Sophia và gia đình. Cầu xin Thượng Đế ban ân phước cho linh hồn cô Halimah sớm được trở về với Ngài. 

Sáng mai, Siêu Việt sẽ báo thông tin này đến mọi người đang tham dự Zone Meeting tại Thái Lan để cùng cầu nguyện cho cô Halimah.

Thành kính phân ưu.
Siêu Việt
C/C of Subud Việt Nam.

VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC

Thật xúc động khi được tin Cô Halimah vừa tạ thế, đây cũng là một sự tổn thất lớn lao cho gia đình Subud cũng như những người thân yêu của Cô. Trong niềm cảm xúc này, gia đình Hoàng Nam Hartono thành thật chia buồn cùng em Lukita, cháu Sophia và toàn thể quý quyến. Và cầu nguyện xin Thiêng Liêng tiếp nhận Hương Hồn Cô Halimah về Miền Vĩnh Phúc

Gia đình Hoàng Nam Hartono & Murwani

Hai bác xin chia buồn cùng cháu và toàn gia đình sự mất mát to lớn này.

Nguyện cầu Thượng Đế đón rước linh hồn chị Halimah Bùi Thị Thùy.

Margono & Hoàng Thanh và gia đình

Cháu Sophia, Lukita và toàn thể gia đình thương mến,

Cầu xin THƯỢNG-ĐẾ TOÀN NĂNG luôn luôn thương xót và ban Ân-Phước cho Halima ở Thế giới bên kia.
Xin thành kính chia buồn cùng cháu Sophia và gia đình.

Aamirudin và gia đình

Vô cùng mến tiếc một người đã hy sinh cho chính nghĩa của Thượng Đế và cột trụ của SU VN. Thành kính phân ưu.

Muliono Phương

Cháu Sophia và anh Lukita thân mến,

Trước sự mất mát lớn lao này, cầu xin Thượng Đế Toàn Năng ban Ân Phước và dẫn dắt hương hồn Halimah về với Thượng Đế. Vô cùng thương tiếc và xin thành kính chia buồn cùng cháu Sophia và gia đình.

Thân mến

Lan Thanh

Cháu Sophia thân mến,

Cám ơn cháu đã kễ chi tiêt nhưng giây phút cuôi cùng của Mẹ cháu.
Mẹ cháu đã rời thê gian nhẹ nhàng, an bình và đầy niềm tin nơi Thượng Đế, thật là đầy ân huệ. Cám ơn Thượng Đế đã ban ân này cho Mẹ cháu.

Bác vô vùng thương tiếc sự ra đi của Mẹ cháu. Mẹ cháu đã tân tụy hết lòng với Subud, là Phụ Tá lâu năm và từng là Nghị viên tâm linh của Subud VN.

Các anh em huynh đệ VN sẽ nhớ Mẹ cháu nhiều mỗi khi đọc khoảng 300 bài dịch những buổi nói chuyện của Bapak và Ibu Rahayu của Mẹ cháu.

Cầu xin Thượng Đế ban ơn cho Mẹ cháu nơi thê giới bên kia, nhưng gì Mẹ cháu đóng góp tốt đẹp về tâm linh cho thế gian này.

Thân mến,

Bác Hoàn Toàn

Xin chia buồn với cháu Sophia và gia đình và cầu xin Thượng Đế Toàn Năng ban ân và dẫn dắt hương hồn Halimah Thùy về với Thượng Đế Toàn Năng.

Mỹ Hạnh

Xin chia buồn với cháu Sophia và gia đình. Cầu xin Thiêng Liêng Toàn Năng ban ÂN HUỆ đến hương hồn của Halimah được sớm siêu thoát nơi cỏi Vĩnh Hằng.

Châu & Rusmini Hoa

Cháu Sophia yêu mến,

Cô chú vô vùng thương tiếc sự ra đi của Mẹ cháu, xin góp lời cầu nguyện cùng toàn thể gia đình SUBUD cầu xin Thượng Đế ban ơn cho Mẹ cháu nơi thế giới bên kia, mọi khổ não phiền lụy của trần gian đã được dứt sạch.

Riêng cháu đầy đủ nghị lực và can đảm tiến bước vững mạnh trên con đường thế gian này.

Về VN lần này dù chỉ có 3 ngày nhưng cô đã được tập latihan và cầu nguyện cho mẹ cháu cùng với các chị em SU, nhất là có cơ hội đến thăm mẹ, cô rất cảm phục tinh thần của mẹ lúc đó. Kỷ niệm này không bao giờ quên !

Thương mến,

Halimah Lý và Liêm Minh Bích

 
 
 

Tin buồn

Kurnia Trần Thị Kim Thái, 05.10.2013

Anh chị em thân mến,

Chiều tối hôm qua ngày 4.10.2013 lúc 6 giờ 30 phút một người chị, người em của gia đình tâm linh Subud Việt Nam là chị Halimah Bùi thị Thùy đã rời thế gian này theo thánh ý của Thượng Đế Toàn Năng để tiếp tục cuộc hành trình tiến hóa.

Kurnia và Utami và một số anh chị em Subud VN đã có mặt tại một nghĩa trang của người Hồi giáo tại số 360 đường Cách mạng tháng 8 để chào tạm biệt chị Halimah.

Mọi người đến và ngồi chờ cháu Sophia và chị Nghi đi làm giấy khai tử để sáng hôm nay 5.10.2013 khoảng 8 giờ sáng cộng đồng người Hồi giáo ở đây sẽ đưa thi thể của chị Halimah đi an táng tại một nghĩa trang khác của người Hồi giáo ở Long Khánh.

Trong lúc ngồi chờ cháu Sophia thì chị Karmila Thanh kể lại là lúc cháu Sophia và ba của cháu đưa chị Halimah lên xe taxi để đến nghĩa trang của người Hồi giáo này thì cháu có gọi cho chị Karmila Thanh.

Khoảng 9 giờ 15 phút thì cháu Sophia và chị Nghi quay lại, cháu Sophia kể là một tuần trước đó chị Halimah ở bệnh viện để truyền tiểu cầu vì chị Halimah bị xuất huyết nặng, nhưng do tiểu cầu bị liệt nghĩa là tiểu cầu truyền vào không thực hiện đươc chức năng làm đông máu, nên bác sĩ khuyên đem chị Halimah về nhà.

Mấy ngày trước đó khi ở nhà chị Halimah thường bảo cháu Sophia mở cho chị nghe đàn Gambang của Bapak, và sáng hôm qua chị thôi không nghe đàn Gambang nữa mà gọi cháu Sophia đến ngồi bên cạnh chị để hai mẹ con cùng đọc kinh Coran.

Theo tục lệ của người Hồi giáo thường không để người ngoài vào nhìn mặt người đã qua đời, nên sau một lúc hỏi thăm cháu Sophia thì ông Imam gọi cháu Sophia vào để lau người cho chị Haliamah, vì thế các anh chị em lần lượt nói lời chia buồn với cháu Sophia, Kurrna đã ôm cháu Sophia và nói lời cầu xin Thượng Đế ban ơn cho cháu.

Khi trở về nhà Kurnia đã cầu nguyện cho chị Halimah tại phòng tập latihan riêng của hai chị em Kurnia và Utami. Kurnia đã khám phá ra sự cầu nguyện có một sức mạnh phi thường và theo Kurnia hiểu vì Thượng Đế muốn con người hãy luôn nhớ đến Thượng Đế trong mọi lúc trong mọi hoàn cảnh.

 
 
 

Tưởng Nhớ Cô Halimah Bùi Thị Thùy

 
   

 Murwani & Hoàng Nam Hartono

Sáng nay lên diễn đàn Subud, thật xúc động khi được tin Cô Halimah  vừa tạ thế. Hoàng Nam Hartono khi nhắm mắt cầu nguyện vào buổi sáng theo thói quen thường lệ từ khi được khai mở đến giờ, thì tự nhiên Latihan xuống bất ngờ nên tập Latihan luôn, sớm hơn 40 phút so với xuất tập của Nhà Hội Subud bên Áo.  Sau đó tiếp tục tập Latihan cầu nguyện cho Cô Halimah cầu xin Thiêng Liêng tiếp nhận Hương Hồn Cô về Miền Vĩnh phúc. Và trong những giây phút cầu nguyện này thấy mình hát bài hát thật nhẹ nhàng, êm đềm, và lòng cảm thấy thật an tịnh.

Hôm tháng tư được cháu Sophia báo tin Mẹ cháu bị bệnh ung thư máu, Hoàng Nam thật bàng hoàng, dù đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, nhưng Murwani và  Hoàng Nam vẫn luôn cầu xin Thiêng Liêng cho Cô Halimah gặp được phép lạ để vượt qua qua cơn bệnh này, nhưng mọi sự đã được Thiêng Liêng an bài và Cô luôn Kiên Nhẩn và Quy Thuận Theo Thánh Ý của Thiêng Liêng cho đến giây phút cuối cùng.

Cô Halimah là một trong những huynh tỷ Subud đã  đóng góp rất nhiều công sức cho sự tồn tại cũng như phát triển Subud Việt Nam.

Murwani và Hoàng Nam cũng có rất nhiều kỷ niệm với Cô qua những đóng góp của Cô vào thời gian mà gia đình Subud Việt Nam chúng ta đang ở trong giai đoạn cưc kỳ khó khăn.

Nhờ có Cô mà nhiều năm sau 1975, các huynh đệ mới có chỗ tập Latihan tại hai căn nhà của Cô, nhà Cô đang ở cho hội viên nữ và căn nhà In cho hội viên nam, là địa điểm mà  Cô thường tổ chức các buổi Selematan tại nhà bất chấp sự khó khăn và bất trắc, và nhờ đó mà các huynh đệ có chỗ gặp gỡ lại nhau ngày càng đông hơn.

Cô có lòng hy sinh, phục vụ và đóng góp cho gia đình Subud rất nhiều mà không biết mỏi mệt.

Ngoài ra Cô rất sốt sắng trong việc dịch thuật khoảng 300 Bài Nói Chuyện của Bapak và Ibu Rahayu ra tiếng Việt nên các huynh đệ có dịp được đọc và hiểu biết nhiều hơn. Thật là Công Đức Vô Lượng.

Đến nay Cô Halimah đã hoàn tất bài học thế gian một cách tốt đẹp, và đã được Thiêng Liêng đưa Cô về nơi đã an bài sẵn để lại sự vô cùng thương tiếc của gia đình huynh đệ Subud.

 
 
 
   

 

Ra đi

Đi ở rồi thôi cũng trở về
Người đi một bước vạn sơn khê
Ngàn thu chẳng thoáng ngoái đầu lại
Kẻ ở vẫn còn vượt biển mê...

Hardjono Nguyễn Văn Mão

 
 
 

Vài hàng tưởng niệm Halimah

Minh Sư

 
3 PTQT  

Muliono Phương đã phát biểu trong lời phân ưu: “Vô cùng mến tiếc một người đã hy sinh cho chính nghĩa của Thượng Đế và cột trụ của SU VN”.

Đúng như vậy, Halimah là “ căn nhà” cho Allah vì sau khi biến cố, căn nhà của Halimah là một trong các địa điểm chính để anh chị em đến tập latihan và hội họp như selamatan và các sinh hoạt khác trong huynh đệ. Những lần về thăm huynh đệ trước đây không có lần nào là Minh Sư không đến tập nơi này và cũng có nhiếu lần Halimah đã mời Minh Sư ở ngay tại căn nhà này.

Halimah là “cây viết” cho Allah vì trong tủ sách gia đình của huynh đệ nhất là các anh chị tại VN, không bao giờ thiếu những tài liệu dịch thuật của Halimah. Halimah cũng là con ”suối mát” và “tiếng nói” cho Allah vì với vai trò là phụ tá và nghị viên tâm linh, Halimah đã làm công việc khai mở cho hội viên tiếp nhận được quyền năng cao cả của Thiêng Liêng và chỉ dẫn cho họ thấu hiểu và theo đúng các lời khuyên của Bapak và Ibu.

Halimah đã được Ân Huệ của Đấng Thiêng Liêng Toàn Năng ra đi trong một thời gian rất ngắn sau khi lâm bệnh, trong sự cầu nguyện và lòng mến yêu của toàn thể huynh đệ trong và ngoài nước. Do sự sắp đặt của ban quản trị, các phụ tá nữ quốc tế, chị Ân Điển và Isti cùng với các chị em khác đã có đến thăm Halimah và tập latihan cho chị ngay tại nhà trước khi chị qua đời. Chúng ta thanh thực cầu nguyện Đấng Thiêng Liêng Toàn Năng sẽ hướng giẫn Halimah bên thế giới bên kia vì chị đã hết lòng phục vụ Ngài và các huynh đệ khi còn tại thế giới này.

 
 
 

Tưởng Niệm Halimah

Aamirudin Nguyễn Như Tuyền, 9.10.2013

   
Halamah Thùy tại SWC 13, Chrischurch, Tân Tây Lan    

Halimah thân mến,

Tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp Halimah vào một ngày sau 30/04/75, hôm đó có Bác Francois Maniquant. Bác Căn, Bác Vu-huy Minh Châu, hai Bác Quận, Roosdiana, Gương, Halimah và tôi. Tôi đề nghị với các Bác tìm xem ai có thể giữ các sách, báo của Subud, Halimah là người tình nguyện xin nhận lưu giữ tất cả các sách báo của SBVN, tất cả mọi người có mặt đều đồng ý:

" Nhiệm Vụ khởi đầu"

Sau 1975, khi trụ sở Subud bi tịch thu, như chim mất tổ, chúng tôi không biết ai còn ở lại, ai đã ra đi, tất cả các hình ảnh, danh sách hội viên đều đốt sạch.

Nhưng với Ân huệ của TDTN, như một phép lạ, những ai còn nhớ tới Subud, thì tình cờ gặp nhau ở ngoài đường, chợ, trường học v.v..

Bác Francois Maniquant là tín đồ Hồi giáo có uy tín với chùa Hồi, nhờ đó anh chị em Subud chúng tôi hẹn gặp nhau mỗi trưa thứ sáu, sau thánh Lễ Hồi giáo.

Sau đó chúng tôi chia thành nhóm nhỏ để tập latihan.

Nhà In của gia đình Halimah là một trong những địa điểm làm Latihan.

Mỗi chúa nhật tôi từ Biên Hòa về Saigon, tôi tập 03 xuất latihan: Tân định (Halimah), Trương mình Giảng (anh Dương), Hồng thập tự (Bác Quận) .v.v...

Cũng tại đây, ngoài chỗ tập Latihan, còn là chỗ khai mở cho hội viên mới, nơi tổ chức selamatan, tiễn đưa các anh chị em đi xuất ngoại. 

Từ 1975 đến 1978, SBVN mất liên lạc tin tức với SBQT và hải ngoại. Sau khi các Bác Francois và Bác Quận ra được ngoại quốc, các sách báo tin tức về SBQT được gửi về.

Halimah tình nguyện dịch các sách báo ấy. sau đó một số sách báo đã được Halimah dịch, tờ Nội-San ra mỗi quý, mỗi năm 3 tới 04 số; tin tức Subud cập nhật phân phát đến từng người.

Tôi để nghị nhiều lần với Halimah là nên lấy tiền dịch thuật. Halimah luôn luôn từ chối, chỉ yêu cầu Hội bỏ tiền quý để in Nội-san và các bài nói chuyện của Bapak và Ibu. (Nhiệm vụ thứ 03).

Halimah là người được vinh dự đại diện cho SBVN đi dự Hội nghị SBTG ở Colombia 1993. Spokane (USA) 1997, Bali Indonesia 2001, Áo 2005 và New-Zealand 2010.

Khi được tin cô bị bệnh và được cháu Sophia gửi cho các kết quả thử nghiệm, tôi chỉ biết Cầu Nguyện TDTN thương xót và ban Ân-huệ cho Halimah. Con người ai cũng phải chết; nhưng Halimah được nhiều Ẩn-Phuoc; được dọn mình trước khi chết, được các PTQT đến làm Latihan; Được ra đi trong sự thương yêu của toàn thể các anh chị em Subud và gia đình.

Halimah thân mến,

Halimah đã hoàn tất nhiệm vụ của một phụ tá của Bapak.

Cầu chúc Halimah được nhiều Ân-Phước của Allah ở thế giới bên kia.

Aamirudin

 
 
 

Một thời làm việc chung

Margono Lê Văn Tấn, 05.10.2013

Về chị tôi có được nghe qua và được thấy lần đầu một tấm hình chụp bên nhà mà đứa em gái của tôi gửi qua sau năm 75. Trước năm 75 tôi chưa biết chị, tôi cũng không quen một người nào bên nữ cả.

Từ hội nghị Spokane về các anh chị em Subud bắt đầu liên lạc với nhau qua internet. Lúc đó tôi vẫn còn liên lạc với anh Liêm Khiết bằng đường bưu điện. Anh biểu tôi nên cố gắng tham gia. Từ sự tham gia này, tôi quen được chị. Email dạo đó chỉ gõ không có dấu. Email gõ dấu tiếng Việt là 1 đề tài sôi nổi được đề nghị đem ra áp dụng, thế là người thì viết chữ Phạn, người viết tiếng à Rập, người vẽ bùa Lỗ bang. Thời gian này là thời kỳ đầm ấm, yêu thương, đưa anh chị em Subud lại gần nhau. Hàng ngày dù bận rộn thế nào, sau ngày làm việc mọi người vẫn lên mạng liên lạc chỉ dẫn cho nhau cách viết. Người khá internet thì không biết cách chỉ, người kém thì không hiểu người giỏi nói gì, nên thư viết đi cứ đoán bừa để hiểu.

Dạo đầu đó tôi xin được phụ một tay giữ mấy bài dịch Talks của chị Halimah, của Minh Thần và chị Mỹ Hạnh. Nếu chẳng may 3 người này bị mất mát mấy bài dịch vì lý do gì đó thì ít ra cũng còn một chỗ nơi tôi. Ai sử dụng qua máy computer đều biết, một ngày đẹp trời nào đó mở máy ra, bỗng nhiên đĩa cứng không còn đọc được nữa. Hay cái đĩa CD cất giữ tài liệu không thèm làm nhiệm vụ của nó, vì sơ ý để nó bị trấy.v.v.. Chị gửi ồ ạt bài cho tôi, tình thân của tôi và chị bất đầu. Cũng nhờ đó tôi có dịp đọc lại các bài Talks bằng tiếng Việt mà kể từ ngày rời Việt Nam tôi hết còn được đọc nữa.

Có lẽ nhờ sự liên lạc tương đối thường xuyên này giữa tôi và chị mà chị nhớ tới mẹ và hai đứa em của tôi, chị bắt liên lạc với gia đình tôi, mỗi khi có dịp gì đó chị gọi điện thoại kêu đi tập. Sau năm 75 tôi không biết gia đình tôi đi tập Latihan được bao lâu, rồi thì bỏ. Vì cuộc sống khó khăn, vì lòng tin vào Latihan quá ít hay vì ngàn nguyên nhân nào đó, tựu chung thì không còn đi tập nữa. Thay mặt gia đình, tôi cúi đầu cảm tạ ơn sâu của chị.

 

 
HNTG kỳ 12 Innsbruck, Áo  

Ở HNTG 12, tôi chỉ thấy chị kể từ tuần lễ thứ nhì khi tôi và gia đình xuống đó. Nhóm Subud Việt có một cái góc nhỏ trong khu nhà tổ chức hội nghị, nơi gặp gỡ của anh chị em chúng ta. Tôi và gia đình ghé qua đó, chị lại gặp tôi. Chị tặng tôi cuốn Adam and his children, quyển sách chị dịch sang tiếng Việt, làm theo kiểu photocopy và mấy tờ Nội San chị đứng ra thực hiện bên nhà.

Sau này có khi ngồi cùng bàn trong cái góc nhỏ của nhóm Việt Nam, nhưng hầu như tôi không còn có dịp nào được nói với chị chuyện gì. Hình như lúc nào chị cũng bận hay suy tư gì đó. Lần anh chị em tổ chức đi chơi chung với nhau trên ngọn núi cao ở Innsbruck cũng không thấy chị.

Hai năm sau đó tôi bắt tay làm web góc nhỏ Subud, ở trang góc sách tôi trang trọng để cuốn sách này của chị, nhưng phải ghi chú là chưa có quyển điện sách, vì chị sơ ý xóa mất bản dạng text. Chị nói sẽ cố gắng đánh máy lại gửi cho tôi. Tôi có hứa với chị tôi sẽ gắng sức làm quyển sách chị tuyệt đẹp, lấy các hình ảnh trong quyển gốc mà tôi có mua để vào đó cho chị. Từ năm 2007 tới nay, một thời gian khá dài, có vài lần chị nhớ tới vụ phải đánh máy lại quyển này chị lại thư cho tôi: "tôi sẽ gửi cho anh". Thấy để quyển sách trên web mà không có nội dung, kỳ quá, tôi đành phải gỡ xuống quyển sách của chị. Không biết chị có buồn tôi không. Gần đây nhất là hôm chị đưa bài "tưởng nhớ" anh Liêm Khiết, chị lại viết về quyển này, tôi sẽ gửi cho anh. Tôi không viết gì cho chị về quyển sách này nữa, tôi biết chị vẫn nhớ, chị chắc chắn biết tôi cũng không quên. Tôi biết chị quá bận nên không muốn chị bận tâm chi về việc này, bây giờ thì tôi biết thêm là sức khỏe chị lúc đó đã suy sụp rồi mà mấy bài dịch Talks của Bapak cần làm hơn, chứ quyển sách dịch này cũng như hàng trăm bài dịch khác, đó là những đứa con tinh thần của chị thì chị làm sao mà quên cho được. Đó là nguồn sống của đời chị.

Có một thời gian thật dài, tôi, chị và anh Liêm Khiết làm việc hàng tuần với nhau. Chị gửi bài dịch cho tôi và anh. Anh Liêm Khiết nhận được lấy bản tiếng Anh đem xuống chia cột để vảo song song với bài dịch. Anh đọc kỹ bải dịch, lúc nào quá bận việc chỉ đọc sơ qua, anh đều viết vào đó cho tôi và chị biết. Anh Liêm Khiết biểu tôi đọc kỹ lại mấy bài dịch, xem lại mấy đoạn anh ghi chú. Dạo đó quá bận, nhưng lúc nào nhận được bản dịch của chị, tôi cũng rán đọc rất kỹ. Có rất nhiều bài, tôi thấy anh Liêm Khiết đánh màu đoạn tiếng Anh, thường anh đánh màu khi đoạn dịch đó anh đọc tiếng Việt không hiểu rõ lắm để chị coi lại sửa đổi sao cho dễ hiểu hơn. Anh Liêm Khiết không bao giờ sửa bài của chị. Hoặc có đoạn tiếng Anh mà không thấy đoạn tiếng Việt của chị dịch, anh đều tô màu lên. Hai anh em lúc đầu tưởng chị quên. Chuyện dịch sót nếu có, cũng không có gì khó hiểu, đang dịch tới đâu đó bỗng có chuyện phải làm hay đêm đã quá khuya nên chị tạm ngừng (có lần tình cờ tôi biết chị thức tới mấy giờ sáng bên đó để dịch bài), rồi lần sau sơ ý nhảy một đoạn. Quá nhiều lần sót đoạn như vậy, tôi thấy có cái gì đó không ổn. Tôi mở mấy cuốn Volume ra kiểm soát lại, có ít bài chị nhảy đoạn thật, nhưng đại đa số bản được gọi là "final" của Raymond Lee trong sách in không có thật sự, còn bản điện tử ở trên internet lấy xuống thì có. Tôi thư ngay cho anh Liêm Khiết biết sự việc. Sách in rồi có làm thiếu, làm sai phải đợi tới lần tái bản tới mới sửa được, còn trên web chỉ ít phút sau là có bản mới. Vì thế mà bản in và bản điện tử khác nhau. Hai anh em đề nghị, chị muốn dịch bài gì xin cho biết, anh Liêm Khiết sẽ lấy bản Anh ngữ xuống, chị nhìn theo đó để dịch, sẽ dễ dàng hơn là phải nhìn theo sách. Không thấy chị trả lời và chị vẫn tiếp tục làm việc như trước kia. Hai anh em không nhắc lại chuyện này nữa, chị làm sao miễn thấy thoãi mái cho chị là được. Có nhiều bản chị sửa lại gửi đến cho tôi, tôi lấy bản đã đưa lên trước kia xuống. Công việc của ba chúng tôi làm đều đặn như vậy một thời gian rất dài. Web góc nhỏ chứa không biết bao nhiêu bài của chị dịch, chưa kể mấy trăm bài dịch thời kỳ xa xưa của chị mà chị không dùng nữa, chị dịch mới lại hết. Đáng tiếc một điều thời đó web Góc Nhỏ chưa có trang góc Mới nên chẳng ai biết lúc nào có bài chị được đưa lên để mà đọc.

Sau một thời gian nhiều năm đọc ngày đêm, đọc say mê, tôi hình như qua thời "bạo phát" đọc bài Talks của Bapak, tôi không còn chứa lời của Bapak nổi nữa. Cứ cầm bài Talks lên, đọc được vài đoạn rồi thôi. Thế mà nhận bài dịch của chị, sau một thời gian "ngán" đọc, tôi lại "được" đọc trở lại. Đọc nhiều lần một bài, đọc kỹ càng. Lúc đầu tôi đọc vì công việc mà chị và anh Liêm Khiết giao phó, sau này đọc với cả sự thích thú.

Tôi vốn kém sinh ngữ cho nên dù đọc bằng ngôn ngữ nào (tiếng Anh hay tiếng Đức) thì chắc cũng có chỗ tôi hiểu sai lời Bapak khuyên dạy. Nhưng tôi biết jiwa của tôi hiểu đúng, và chỉ có jiwa của tôi đọc, còn Margono thì chỉ đọc kiểu ê a của người dốt sinh ngữ. Tôi nhớ có 1 năm nhịn ăn thời còn trai trẻ, khi ăn buổi sáng xong, tôi nằm yên chờ ngủ lại chút ít. Tôi mở băng Bapak ra nằm nghe. Tự nhiên đến 1 đoạn gì đó nghe Bapak nói, tôi phá lên cười. Sau đó qua đoạn Sharif Horthy dịch sang Anh ngữ tôi im re, còn thiên hạ trong băng cười rộ lên. Thì ra jiwa tôi hiểu Bapak nói gì nên đã cười rồi còn Margono thì vì dốt Anh ngữ nên chẳng hiểu lời Sharif dịch để cười theo mọi người.

Thế nên, tôi chân thành biết ơn chị, nhờ mấy bài dịch của chị chẳng những jiwa của tôi đọc mà Margono cũng được đọc. Những năm gần đây, nhịn ăn trong khoảng thời gian đi làm, buổi trưa tôi vào web góc nhỏ, mở đại bài gì đó của Bapak được dịch ra ngồi đọc. Từ ngày chị hết còn gửi bài dịch về cho tôi và anh Liêm Khiết nữa, riêng tôi, tôi thấy thiếu thiếu cái gì đó không diễn tả được. Dù sao thì tôi cũng còn cả mấy trăm bài của chị. Một kỷ niệm đẹp đời người. Một thời làm việc chung. Trong cuộc đời này, chúng ta buộc lòng phải chấp nhận có đến, có đi. Có hợp có tan. Chuyện làm việc chung mà còn vậy, thì đời người cũng thế thôi. Giờ đây chúng tôi, những người huynh đệ tâm linh của chị đành phải chia tay chị.

Hôm 11.09.2013 tôi có vào server làm web Góc Nhỏ, tôi quá đổi ngạc nhiên chỉ trong tháng 9 cho tới lúc đó có 127 lần ai bấm nghe đàn Gambang của Bapak tôi để trên web. Từ ngày tôi đưa tiếng đàn này lên đó chưa có lần nào ai bấm quá 2 lần. Một xúc cảm tới liền, thôi rồi còn ai khác hơn chị. Chắc tình trạng sức khỏe của chị đã đến hồi nguy kịch. Ai cũng biết là không nên nghe tiếng đàn này nhiều, chỉ những khi thật cần thiết. Tôi thư ngay cho anh Hoàng Nam, chỉ dám viết: Có thể nào là chị Hamilah Thùy không anh? Anh cũng cùng cảm nhận như tôi. Hai anh em chỉ còn biết cầu nguyện cho chị. Bây giờ nghe tin chị mất rồi và đọc được lá thư của chị Kurnia, tôi vào coi lại thì thấy chị hay cháu Sophia bấm tất cả là 142 lần.

Hôm chị mất, bất ngờ đọc được tin chị ra đi ít phút trước khi tôi đi tập Latihan ở nhà hội. Biết ngày này trước sau gì cũng sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến quá mau, lòng tôi thật buồn. Tôi ngồi yên lặng cầu nguyện. Đến nhà hội, tôi vào tập xuất Latihan như thường lệ, bỗng nhiên vừa bắt đầu tập, Thiêng Liêng Toàn Năng cho tôi tập liền ít phút Latihan cho chị. Tôi hát hai câu ngắn gì đó mà tôi không hiểu nghĩa, ngoài đời tôi chẳng biết hát hò gì cả, cứ lập đi lập lại hai câu này, bằng ngôn ngữ gì tôi cũng chẳng biết, nghe có vẻ như tiếng Á Rập. Một xuất Latihan êm đềm, lạ thường, tôn vinh Thiêng Liêng Toàn Năng cao cả. Tôi có thư cho anh Hoàng Nam kể lại chuyện này, không ngờ anh cũng có một xuất Latihan cho chị gần giống như vậy (ca hát). Thật lạ lùng và kỳ diệu. Latihan của hai anh em chỉ cách nhau ít phút thôi.

Cảm tạ Thiêng Liêng Toàn Năng ban ân cho tôi được tập xuất Latihan tiễn chị lên đường, xin chào từ biệt chị, tôi sẽ không bao giờ quên được thời gian, chị, anh Liêm Khiết và tôi làm việc chung. Cầu xin Thiêng Liêng ban ân cho chị, một người hết lòng với Subud. Chị và anh Liêm Khiết đã ra đi rồi, còn tôi như Hardjono nói:

Kẻ ở vẫn còn vượt biển mê...