|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Những chuyện không thể quên Minh Thần dịch 2014 |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Cô em họ Cô em họ tôi vừa mới qua đời, và tôi đã nói lời vĩnh biệt cô trong một latihan cách đây vài tuần. Cô chỉ 32 tuổi và có một đứa con gái 13 tuổi được cha mẹ (ông bà ngoại của đứa bé) cô nuôi nấng kể từ vài năm nay, vì cô em họ tôi bị bệnh động kinh và không kiếm được việc làm. Cô sống với một người chồng cũng không kiếm được việc làm, nên họ đã làm tất cả những gì có thể làm để tương trợ nhau, nhưng sự thật họ đã bị xuống cấp đúng theo tất cả những nghĩa của từ này. Nói cách khác, cuộc đời cô không gồm những chuyện thành danh đạt vọng. Một hôm cô đi tắm một mình, lên cơn động kinh và chết đuối. Tôi làm latihan cho cô, và biết đó sẽ phải là sự vĩnh biệt (tôi đã không thể đi dự đám tang của cô). Tôi bắt đầu tập latihan, và điều này như cô đã đang chờ đợi tôi. Cô hiện ra trong một hình thù cho thấy cô không bệnh tật, không buồn phiền, không hối tiếc; cô là chính cô trong những gì cô có thể trở thành trong cuộc sống này, trong cái mức độ cao nhất, nếu mọi chuyện đã biến chuyển một cách tốt đẹp nhất. Trông cô mạnh khỏe, đẹp đẽ, tươi cười, và những tính chất khá nhất của tính tình cô được phát huy tới mức hoàn hảo nhất. Tôi cảm thấy rất nhớ cô, và hối hận cho cái định mệnh không may mắn của cô, nhưng cô tiếp tục khiến tôi ngước đầu lên với bàn tay cô, và vui vẻ nói với tôi: “Hãy nhìn ánh sáng, đừng nhìn bóng tối, hãy ngước đầu lên nhìn ánh sáng, nhìn ánh sáng!” Chúng tôi liên lạc với nhau mà không cần lời nói, và cô khiến tôi hiểu được, hay đúng ra cảm được, hiện nay mọi việc với cô tuyệt vời ra sao, và như thế nào chuyện này có thể hoàn toàn chấp nhận được, nếu bỏ lại đằng sau mình một đứa bé. Cô cũng nói với tôi điều này thật tuyệt vời với họ - với tất cả những người trong gia đình còn sống hay đã chết - vì tôi vẫn còn đang tập latihan và nên tiếp tục tập. Ông bà cố và ông bà nội tôi (bà nội tôi là người tôi thường nói chuyện với một vài năm sau khi bà qua đời, và bà cũng đã nói với tôi điều này thật là hay cho họ, nếu tôi còn đang tập latihan) cũng có đó nhưng chỉ là những người bạn đồng hành, họ hoàn toàn không xen vào.
Chúng tôi nói lời tạm biệt. Hiện trường chợt biến đổi cho cái biến cố đó, và tôi trông thấy cô đang đứng trong một phong cảnh của đồi núi có cỏ mọc cao và bông hoa mùa hè; có một thân cây rất lớn xuyên qua đó ánh mặt trời chiếu xuống - điều này trông như quang cảnh của vùng Tuscan. Tôi có thể trông thấy cỏ và sàn nhà bằng gỗ của phòng tập latihan gặp gỡ nhau ngay trước đôi chân mình. Trên đỉnh đồi tôi thấy nhiều người đang đứng, đang đợi chờ cô em họ tôi. Chúng tôi nói lời tạm biệt, và mọi người đều vẫy tay, rồi một cách chậm chập họ đi mất. Thứ ánh sáng mà tôi nghĩ là mặt trời, chợt xuất hiện từ đằng sau thân cây, như mặt trời lặn xuống lúc hoàng hôn. Nhưng đó không là mặt trời, đó chính là Ánh Sáng, đó là Thượng Đế hay tình thương của Thượng Đế, khi ánh sáng chậm chạp nhập vào thân tôi, vào toàn thể phòng tập, vào mọi người trong phòng đang tập latihan, và tôi thấy ánh sáng tràn ra ngoài đường phố, ra ngoài thế giới, và tôi thấy nó xuyên qua thân thể mình, qua thân thể mọi người, khiến chúng tôi trở nên tinh trong và chứa đầy ánh sáng. Tôi cũng có thể trông thấy cô em gái mình, anh chồng cô, đứa con gái cô và đứa trẻ sơ sinh con tôi, cách nơi mình vài khu phố, vì họ đang giữ trẻ hộ cho tôi trong lúc tôi tập latihan: họ đều tinh trong và chứa đầy ánh sáng, rồi có lời nói: “Tất cả đều là biểu hiện của ánh sáng.” |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
© 2014 góc nhỏ |