Đường vào Subud của tôi dài thăm thẳm

Eleonore Wilke-Koch - Braunschweig, tháng 6.2008 (bài này viết nhân kỷ niệm 50 năm Subud Đức quốc 2008)

Đường vào Subud của tôi gắn liền với tình bạn của tôi và Roswitha Jahn. Năm 1986 chúng tôi quen nhau ở Wolfenbüttel, nơi chúng tôi sinh sống và hiện vẫn còn cư ngụ tại đó. Chúng tôi đi chơi chung, sinh hoạt chung, chuyện trò được nhiều với nhau. Rồi bằng một cách nào đó hết sức thận trọng, chị nói với tôi về Subud và Latihan.

Khoảng giữa thập niên 80 Viviana Becker và Petronella Philipps tổ chức những buổi nói chuyện dự bị cho tôi. Do đó tôi đã tới lâu đài Wendhausen. Thật sự thì cũng có động lực thúc đẩy để tôi muốn được khai mở, nhưng tôi phải chờ 3 tháng dự bị.

Không thể hiểu nổi tại vì sao 3 tháng đó đã trở thành 10 năm. Trong khoảng này tôi đã tham gia vào hết các hoạt động của nhóm Subud Braunschweig khi rảnh rỗi, và thường đi chung với Roswitha tới dự các hội nghị thường niên.

Với người Subud tôi luôn luôn cảm thấy được thoải mái, nhất là cách xử sự của họ với nhau, khéo léo, cởi mở. Khi nhìn thấy tôi tới dự Hội nghị, Hilma đón tôi bằng nụ cười thật tươi, thân thiện, chị ra chào mừng tôi tới dự mặc dù chị vô cùng bận rộn ở bàn tiếp tân. Liền đó, tôi cảm thấy mình như là một thành viên của họ.

Latihan vẫn còn là sự gì đó đầy bí mật với tôi. Một „tín đồ“ (tác giả ám chỉ hội viên Subud) khuyên tôi nên tránh càng xa càng tốt khi những người khác tập latihan, ra khỏi cả phạm vi có thể nghe được vì có thể chỉ hại cho tôi thôi. Thế nên, khi họ tập latihan thì tôi đi dạo. Nhưng rồi một lần kia một chuyện đã xảy ra ở Helmarhausen, tôi lò mò đến gần và nghe được những âm thanh vang dội từ phòng tập latihan. Những âm thanh này, chính tôi cũng ngạc nhiên, không lạ kỳ, bất thường gì với tôi, ngược lại, tôi tin tưởng hoàn toàn những âm thanh này. Nên sơ khởi ngày 01.03.95 tôi trở thành hội viên Subud Đức quốc. (chưa được khai mở, chỉ là hội viên trên giấy tờ)

 
Masuren - Ba Lan  

Năm 1995 trại hè Subud được tổ chức ở Masuren. Tôi và Roswitha tham dự. Chuyến du lịch thật là đặc biệt, đến Ba Lan, một xứ đẹp từ cảnh sắc, xã hội, đến con người, từ các phong trào đến các buổi nói chuyện. Tôi tin là nhiều người trong chúng tôi đã có được một kinh nghiệm tuyệt diệu. Đặc biệt vẫn còn hiển hiện trong tôi lần đi dạo với Lisa Nissen và những cuộc nói chuyện sôi nổi với chị. Ở Masuren tôi cảm thấy như mình bị bỏ rơi, khi mọi người đi tập Latihan. Tôi cảm thấy có cái gì đó không còn đúng nữa.

Rosabel Ziesel kể lại rằng chúng tôi đã nghe một bài Nói chuyện của Bapak, có lẽ là bài nói chuyện tại Hội nghị ở Oberwesel, liền sau đó thì tôi cho biết tôi muốn được khai mở. Tôi thực sự không còn biết có đúng như vậy không, nhưng Roswitha đã xác nhận điều này là đúng. Dù gì thì ngày 11.07.1096 tôi được khai mở ở nhóm Braunschweig. Từ đó tôi đi tập latihan như đã tập latihan từ lâu lắm rồi vậy.

Tôi theo đạo Tin lành, điều kỳ thú cùng thời gian đó 1995/1996 tôi nhận được một động lực mạnh mẽ cho lòng tin của mình. Tôi có một quyết định mới, trở thành một tín đồ hoạt động. Tôi tìm được một giáo phận, nơi tôi có thể đọc kinh thánh thường xuyên, cầu nguyện và hát thánh ca.

Trong Subud tôi làm việc trong hội đồng quản trị nhóm Baunschweig một vài năm. Nhờ vậy tôi biết được nhiều về tổ chức và những nhóm khác.

 
lâu đài Richmond  

Tôi không còn nhớ tôi đã gặp Harro Siegel, người diễn búp bê hồi nào và ở đâu, khi ông này nhắc lại. Dần dần tôi mới nhớ lại: ông này thì tôi đã gặp rồi một lần hồi xửa hồi xưa. Ông đã mời chúng tôi đám học sinh trường nghệ thuật Braunschweig một buổi tiệc trà. Chắc là năm 1957 trước lễ Giáng sinh đây mà - Harro Siegel cư ngụ dưới nóc mái ngói trong lâu đài Richmond. Tôi còn nhớ là chúng tôi phải leo một cầu thang rất dài để lên phòng ông. Trà, bánh nướng (loại bánh làm vào dịp Giáng Sinh) bên ánh sáng của các ngọn đèn cầy và Harro Siegel kể về Subud. Tôi nghe vừa hấp dẫn vừa hoài nghi.

Tôi quyết định phải có nghề nghiệp vững chắc, nên đã trở thành chuyên viên xoa bóp các mạch (mạch máu). Con đường này đã đưa tôi ra khỏi thành phố Braunschweig.

Thôi thì những chuyện về Subud của tôi hồi xa xưa đó bây giờ đã chìm vào quên lãng. Hay là hoàn toàn chưa hẳn như vậy? Hiện tại tôi vẫn còn là người Subud đây mà!

 

 

 
   
  © 2013 Góc Nhỏ