Chứng nghiệm thăng thiên của Arifin Konrad

Halimah Thùy dịch từ Arifin Konrad's Ascension, chuyện "Định mạng" trong quyển sách về Đời sống Subud của Harris Smart

"Giờ đây Bapak thật vui sướng vì có lẽ đến hơn 50 thành viên Subud chứng nghiệm được điều gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết thông thường…"

 
Arifin Konrad  

Arifin Konrad sống ở Áo với vợ con. Anh là thầy giáo. Trong cuộc phỏng vấn này, anh kể lại hàng loạt chứng nghiệm của mình vào năm 1990, khi anh đã rời thế giới này và du hành qua không gian để đến một nơi mà anh tin là ở một cảnh giới vô cùng cao quí hơn bất cứ điều gì chúng ta biết về thế gian này.

Dĩ nhiên là nhiều người sẽ xem câu chuyện này như là điều không có thật của trí tưởng tượng của một con người. Mặt khác, những chứng nghiệm như thế này chỉ có ở những bậc đại sư cao cấp và thánh tiên tri như Jesus và Muhammad, giờ đây hình như những người bình thường cũng chứng nghiệm được. Và điều này không những chỉ xảy ra trong Subud mà còn có ở các tôn giáo và những phong trào tâm linh khác.

Người đầu tiên có chứng nghiệm thăng thiên trong Subud là Bapak Muhammad Subuh, người sáng lập ra phong trào tâm linh, Bapak có chứng nghiệm này trong một đêm vào năm 1932, khi người đã ngừng công việc về kế toán trong ngày.

Rồi vào năm 1971, cũng vào đêm người vợ thứ nhì của Bapak là Ibu Siti Sumari mất, trưởng nữ của Bapak là Ibu Siti Rahayu cũng đã chứng nghiệm cuộc thăng thiên giống như Bapak.

Hiện nay, hình như có ít nhất là hai thành viên Subud khác, có thể là có nhiều người nữa, đã có chứng nghiệm này. Arifin Konrad là một người trong số họ. Cuộc phỏng vấn này được dự án Jerry Chalem đỡ đầu. Jerry Chalem là một thành viên Subud ở New York, người tổ chức buổi họp ghi phát tin bằng truyền hình về bộ sưu tập những cuộc phỏng vấn có giá trị vô cùng với những hội viên Subud. Tôi mang ơn anh Jerry đã cho phép phát hành bản tường thuật được biên tập về cuộc phỏng vấn ở đây.

- Tôi tên là Arifin Konrad. Tôi sinh năm 1962 ở Áo.

- Anh có điều gì muốn chia xẻ với chúng tôi về những chứng nghiệm với Bapak?

- À, đây là một câu chuyện dài. Tôi được khai mở năm 1983. Đó là lúc tôi gia nhập Subud. Tôi chỉ có một dịp duy nhất được trông thấy Bapak bằng xương bằng thịt ở trên đời này. Đó là năm 1986 nơi Trung tâm Hội nghị Subud Thế giới Anugraha ở Anh quốc.

Đó là lúc trước hết tôi bắt đầu nhận ra Bapak là ai. Trước đó tôi hoàn toàn không hiểu biết. Tôi nghĩ sau này tôi sẽ hiểu. Khi người ta đang nói về Bapak thì đồng ý, tôi có thể cảm thấy điều gì đó nhưng tâm trí tôi từ khước chấp nhận rằng đây là một người đặc biệt.

Năm 1986, khi tôi làm latihan ở trước mặt Bapak, đó là lần cuối Bapak ở Âu châu. Tôi thật sự có diễm phúc khi đã có thể đến nơi đó vì những người khác được khai mở cùng thời không đến và không gặp lại Bapak nữa.

Trong latihan này, bỗng nhiên tôi cảm thấy như chỉ có một mình tôi với Bapak và tôi thật sự không hiểu điều gì đang xảy ra. Nhưng trong một thời gian lâu, đây là điều tôi tự cân nhắc xem đây có phải là con đường đúng thật hay nếu như tôi tiến bộ trong Subud, nên phải nói là tôi vẫn còn ở trên lối đi đúng.

Chuyện kế tiếp xảy ra năm 1989, tôi đang dạy học ở một nơi nhỏ bé ở miền nam nước Áo. Một buổi sáng tôi lái xe đến trường. Đó là một buổi sáng giống như những buổi sáng khác nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy như tôi đang bị một cơn đau tim thật sự mạnh mẽ.

Nó không giống như tưởng tượng. Nó chỉ quật tôi và tôi đã tưởng là mình sắp chết. Tôi cố gắng tránh tai nạn. Tôi ngừng xe lại, như tôi không thể trông thấy gì hết, tôi chỉ rùng mình và cảm thấy tiếng nổ vang ở bên trong tôi. Nó giống như tim tôi đang nổ tung ra.

Kế đến, tôi nhớ là tôi đã đến trường. Bằng mọi cách, tôi cố lái xe tới đó. Thật may mắn là tôi đã đến trường sớm và vẫn còn một hai tiếng nữa trường lớp mới bắt đầu.

Tôi tìm một chỗ yên tĩnh, chỉ nằm xuống và nghĩ rằng được rồi, tôi sắp chết đây. Tôi không sao khỏi rùng mình. Dù sao tôi vẫn còn sống và tôi nhận thấy sắp đến lúc phải đi nên tôi cảm thấy, được, tôi có thể ra đi, tôi lấy mấy quyển sách và các thứ rồi đi vào lớp, đóng cửa lại và tôi bỗng như bình thường. Tôi vẫn còn yếu, nhưng không còn rùng mình nữa. Rồi tôi dạy qua hết mọi bài học và đó là một ngày rất bình thường.

- Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?

- Lúc đó tôi 27 tuổi. Khi tan trường, tôi có thể trở về nhà và tôi gần như không nhớ điều gì đã xảy ra. Trong khi tôi đang lái xe và ngồi trong xe, bỗng nhiên tôi nhớ lại thì trạng thái ấy lại bắt đầu nhưng tôi xoay sở để lái xe về nhà.

Ngày kế đó nó lại tiếp tục, trạng thái đó đến rồi đi, rồi vào lúc bất ngờ nhất, tôi nghĩ thật sự là tôi bệnh rồi. Có lẽ tôi nên đến bác sĩ. Rồi tôi lại không muốn đến đó.

- Giai đoạn này xảy ra trong bao lâu?

- Nó xảy ra trong vài tuần. Nếu gom tất cả lại thì nó lâu hơn nhiều. Nhưng sau vài tuần, tôi bắt đầu nghĩ có lẽ còn lời giải thích nào khác hơn là vấn đề về thể chất thôi. Rồi tôi bắt đầu nhìn quanh xem có ai trong nhóm mà tôi cảm thấy gần gũi để tôi có thể hỏi.

Nhưng đặc biệt là sau khi chuyện đó xảy ra, tôi không cảm thấy gần gũi với bất cứ ai. Tuy nhiên, có một gia đình Subud mà họ và tôi đều cảm thấy thân thiết nhau, và có một ngày tôi cảm thấy tôi có thể chia xẻ điều đó và tôi hỏi họ vì họ ở trong Subud lâu năm hơn tôi.

Tôi hỏi: “Nếu anh chứng nghiệm một điều gì đó thật sự đau đớn về thể chất, nó có thể liên quan đến tâm linh không?”

Họ nói là có.

Vì thế tôi kể chút ít về điều gì tôi đang chứng nghiệm và họ nói: “Phải, nó có thể liên quan đến tâm linh, nhưng có lẽ anh nên để cho nó qua đi. Có lẽ anh chỉ muốn phòng ngừa điều gì đó xảy ra.”

Vì tôi vẫn còn cảm thấy như mình sắp chết, xem ra như có ai đó nói với bạn rằng: “Được thôi, anh cảm thấy như sắp chết, vậy cứ chết đi.” Điều đó chẳng thật sự tác động vào tôi ngay.

- Những cơn chấn động đó luôn luôn như nhau hoặc tự bản chất chúng có thay đổi hay không?

- À, nó thay đổi. Lúc đó tôi không nhận ra, nhưng khi nhìn lại, hình như về khía cạnh thể chất, nó không còn quá mạnh nữa. Nhưng nó vẫn còn điều gì đó thật đáng sợ. Nó thành ra như cái gì đó kêu gọi tôi.

- Rồi điều gì đã xảy ra?

- Lúc đó, tôi phải giải thích cho vợ tôi và tôi đã quyết định ngủ riêng phòng vì nó thật sự quấy rầy cho vợ tôi khi mỗi đêm tôi cứ nhảy ra khỏi giường và cứ đi vòng vòng. Vì thế, tôi bắt đầu ngủ trong phòng nghiên cứu. Rồi một đêm tôi chỉ cảm thấy kiệt sức với mọi thứ này, tôi nghĩ, nếu tôi chết, tôi chết. Như vậy đâu còn chuyện đối phó to lớn nào nữa? Và bỗng nhiên tôi trở nên thật an bình và có một điểm mà tôi được hỏi: “Anh có muốn điều đó không?”

- Anh được hỏi là anh có muốn điều đó không à?

- Tôi nói: “Có, tôi muốn điều đó.”

Rồi tôi chỉ chứng nghiệm điều gì xảy ra. Nó rất thực tế. tôi bắt đầu tách rời khỏi thân xác và bỗng nhiên tôi xuất ra khỏi xác. Tôi có thể trông thấy thể xác bằng xương bằng thịt của tôi và đó là tôi.

Rồi tôi gặp một người, tôi nghĩ đó là một trong số các tổ tiên tôi. Đó là một phụ nữ, rất già đồng thời rất trẻ. Bà đang phàn nàn vì phải mất một thời gian lâu như thế đối với tôi.

Bà nói: “Con làm gì trong thời gian đó? Ta đang chờ đợi con.”

Bà vẫn nói như thế và sau một lúc tôi tự nghĩ: “Đó không phải là lý do tôi ở đây.”

Tôi nói: “Con xin lỗi, con phải tiếp tục đi. Con được kêu gọi.”

Ngay sau khi tôi nói như vậy thì bà cúi mình và biến mất, rồi tôi nhập hồn vào xác trở lại. Điều này như là sự khởi đầu và đêm kế tiếp tôi xả bỏ dễ dàng hơn nhiều vì buổi sáng sau chứng nghiệm đầu tiên, tôi thức giấc và mọi sự lại bình thường. Tôi không điên khùng. Tâm trí tôi vẫn làm việc. Tôi có thể làm công việc của tôi. Tôi có thể chăm sóc gia đình tôi. Dù đồng thời tôi nghĩ rằng điều đó thật đáng sợ, có lẽ rốt cuộc tôi sẽ vào nhà thương của những người điên.

- Rồi điều gì đã xảy ra?

- Đêm kế tiếp. tôi lại xuất hồn ra khỏi xác và lần này tôi không gặp ai hết. Tôi quay đầu lại và nhìn kỹ vào thể xác mình và điều này thật thú vị. Rồi tôi trở nên buồn chán và ngồi trên giường nghĩ vậy có gì nữa đây? Điều này xảy ra để làm gì? Rồi tôi nghĩ, thôi được, tôi sẽ đi dạo quanh đây một chút, nhìn các con tôi.

Sau vài ngày, vợ tôi thấy rõ là có có cái gì đó bất thường xảy ra vì vào buổi tối, tôi lăn ra ngủ rồi bỗng nhiên có tiếng nổ, và tôi ngồi dậy đi vòng quanh cho đến khi đi xong rồi, tôi ngủ trở lại. Vì thế vợ tôi hỏi tôi rằng điều gì đang xảy ra, tôi kể lại với cô ấy và chúng tôi đều quan tâm đến chuyện này, nhưng cô ấy thật sự không lo âu quá mức.

Đây là chuyện lạ. Cô ấy không bị điều đó ảnh hưởng như tôi. Với tôi, điều đó thuộc về thể xác, trong khi với cô ấy thì nó là cái gì đó về tâm linh đang tiếp diễn.

(Sau này, cô ấy nói với tôi rằng ngay cả trước khi mọi chuyện bắt đầu xảy ra, cô ấy có chứng nghiệm rằng điều đó đã chuẩn bị tinh thần cho cô ấy về chuyện đặc biệt có thể xảy ra cho chồng của cô ấy, vì thế cô ấy đang chờ đợi để nhìn thấy sự tiếp nhận của mình trở nên xác thực.)

Tôi chỉ nghĩ rằng điều đó không có gì là tâm linh vì nó thuộc về thể chất như thế. Tuy nhiên, khi tôi thức đêm và đi vòng quanh, tôi có thể cảm nhận latihan và điều này thật sự giúp tôi sống còn mà không nổi điên lên. Nó cũng thú vị khi tôi bắt đầu chứng nghiệm cử động vào những lúc không có điều gì tiếp diễn.

Tối hôm đó, tôi đi ra cửa và muốn mở cửa, thình lình tay tôi dài ra tới cửa. Tôi nghĩ, ồ, cái gì đây? Có lẽ tôi đi xuyên được qua tường. Vì vậy, tôi thử đi xuyên qua tường và tôi thành công. Tôi đi xuyên qua căn nhà và nhìn mọi người đang ngủ, mọi vật thật yên bình.

Rồi tôi trở lại, và vẫn không có gì xảy ra. Rồi tôi tự hỏi có lẽ tôi cũng có thể đi xuyên qua trần nhà. Khi tôi nghĩ đến điều này thì ngay tức khắc tôi đã đi xuyên qua trần nhà. Rồi tôi ngồi trên mái nhà. Đó là một đêm thật yên lặng và an bình. Tôi ngồi ở đó và tôi nhìn chung quanh, tôi thấy mặt trăng và nghĩ ôi chao, đó là trăng tròn. Rồi tôi thấy mặt trăng to ra và bỗng nhiên tôi thấy tôi đang cử động và ngôi nhà của tôi ở phía dưới xa.

Rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh để thật sự suy nghĩ về điều đó, và tôi thấy xa khỏi trái đất. Từ trên nhìn xuống tôi có thể trông thấy trái đất. Nó thật sự to lớn và tối đen. Tôi nghĩ, ồ, nó trông như thế đó.

Rồi tôi thấy tôi bắt đầu đến gần và gần mặt trăng hơn nữa. Mặt trăng to hơn và to hơn nữa và rồi tôi đã đến đó. Tôi đang đứng trên mặt trăng, chung quanh có những tảng đá và cát. Rồi tôi nghĩ nếu tôi ở nơi này, tôi muốn thấy chỗ mà loài người đặt bước chân đầu tiên trên mặt trăng. Và tôi đã đến chỗ đó, tôi có thể trông thấy chỗ đó. Tôi thấy mọi viên ngọc bích mà họ đã để lại và vẫn còn cái gương kỳ lạ và vẫn còn những vết chân.

Sau một lúc, tôi nghĩ nếu tôi có thể lên đến mặt trăng thì có lẽ tôi cũng thể đi tới Hỏa tinh. Tôi nói: “Tôi muốn thấy Hỏa tinh”, như thế tôi lại được đưa đến nơi đó. Không mất nhiều thời gian nhưng giữa đó có một khoảng cách xa. Rồi tôi ở trên Hỏa tinh. Óc tò mò được thỏa mãn nhưng như vậy chẳng có gì thú vị. Rồi tôi nghĩ còn Mộc tinh thì sao? Và gần như là một cuộc hành trình dài để đến Mộc tinh. Rồi tôi đến đó. Tôi gặp một vài người ở Mộc tinh.

- Ai thế?

- Tôi không muốn nói về điều này. Tôi không thể nhớ ra tên của họ nhưng họ có bản thể cao lớn, không hẳn về thể xác vật chất, nhưng đó là điều tôi không muốn nói đến.

Rồi tôi nhận định rằng bản thể đó quá xa vời. Tôi thấy hơi nhớ nhà và nói: “Tôi muốn trông thấy Kim tinh”

Tôi cũng tiếp tục đi tham quan Thủy tinh và trên đường đi đến đó, cuộc hành trình của tôi bỗng nhiên ngưng lại, và tôi bị lơ lửng giữa không gian. Tôi nhận ra là chuyển động đã dừng lại. tôi nghĩ, thôi được, tôi muốn trở về nhà.

Nhưng không có gì xảy ra và tôi cố gắng bằng mọi cách để có được chuyển động lần nữa.

Tôi đòi hỏi, van xin, la khóc và tôi thật sự tuyệt vọng, thốt nhiên tôi nhận ra rằng tôi đã nghĩ là chính tôi có thể du hành nhưng bây giờ tôi hiểu rằng đó chỉ là điều tôi được ban cho, điều vay mượn, và tôi có một cảm xúc ân hận vô cùng.

Tôi bắt đầu khóc và cầu xin tha thứ. Tôi nhận ra rằng đây là một điều không phải của tôi và tôi hoàn toàn phó thác nơi quyền lực của Thượng Đế Toàn Năng. Tôi hứa sẽ không chuyển động bằng ý chí riêng của mình nữa và bỗng nhiên cử động lại bắt đầu. Tôi đã cầu nguyện liên tục.

- Chỉ để sùng bái Thượng Đế thôi sao?

- Cầu nguyện, sùng bái Thượng Đế và cầu nguyện. Tôi nghĩ rằng cuộc hành trình ắt hẳn kết thúc, nhưng nó không phải như thế. Tôi được đưa đến gần hơn và gần mặt trời hơn nữa. Đối với tôi nó thật đáng sợ. Vậy mà ở đây mặt trời thật dễ chịu, nhưng ra khỏi đó thì nó thật to lớn và đáng sợ. Nó thật to lớn, bạn đến gần, bạn nghĩ rằng bạn đang ở gần nhưng không phải vậy. Nếu bạn đến gần hơn nữa, nó hình như đầy kín toàn thể vũ trụ.

Bạn đang ở chính giữa nó, đó là vũ trụ. Rồi tôi được đưa trở về sau khi trông thấy điều đó.

- Trong suốt thời gian đó, anh không có cảm xúc về nhiệt độ nóng, lạnh… hay sao?

- À, dĩ nhiên là có chứ, tôi có thể cảm thấy, tôi có tri giác một cách rõ ràng nhưng tôi không biết nó do cảm xúc nhiều hơn hay do tính chất vật lý nhiều hơn, thật khó mà so sánh.

- Anh có thể cảm thấy, anh có thể nghe được. Anh đã nghe cái gì?

- Nếu có gió, tôi có thể nghe tiếng gió. Tôi không chạm được gió. Nếu có sức nóng, tôi có thể cảm thấy sức nóng.

- Rồi vì thế anh trở lại như cũ?

- Rồi thế là tôi trở lại bình thường và không có manh mối về mọi việc xảy ra. Tôi không biết bất cứ chuyện nào về các câu chuyện kể và những chứng nghiệm trong Subud. Tôi không biết Bapak đã chứng nghiệm những gì. Tôi không biết cái gì về điều này nên tôi thật sự rời bỏ không một manh mối về mọi việc xảy ra.

Những tuần lễ kế tiếp tôi có những chứng nghiệm tương tự, được đưa đến nơi nào đó trong không gian hay là nơi nào đó trên trái đất và tôi cũng muốn đi ngủ, nhắm mắt lại và tôi có thể trông thấy những phong cảnh, những nơi chốn.

Điều đó tiếp tục như vậy trong vài tuần lễ. Tôi cũng được đưa đến những dãy ngân hà khác, trông thấy những bản thể khác với con người, nhưng được nhiều hơn như quan sát, chứng kiến. Rồi, có lẽ sau ba tháng, điều đó ngưng lại, và tôi trở lại bình thường.

Tôi nghĩ, thôi được, bây giờ điều đó qua rồi, Tôi hầu như hạnh phúc về điều đó vì nó thật gây bối rối.

Nhưng sau đó, trong khi tôi đang trang hoàng cây giáng sinh, bỗng nhiên tôi cảm thấy giống như đã cảm nhận trước đó, với cảm xúc trong tâm và tôi biết tôi đã chịu thua một điều gì đó nên tôi nói với vợ tôi: “Anh sẽ trở lại. Anh chỉ ngủ một giấc ngắn thôi.”

Và tôi đi vào phòng, nằm trên giường và cố gắng phó thác. Rồi tôi được phán bảo…

- Anh muốn nói anh nghe một tiếng nói sao?

- Phải, tôi nghe một tiếng nói bảo rằng: “Một thiên thần đang du hành để phục vụ tôi.”

Tôi chỉ lập lại đúng y như điều phán bảo tôi.

- Anh có nhận ra tiếng nói không?

- Dĩ nhiên tôi cảm thấy một điều gì đó mà tôi không muốn diễn tả chi tiết.

Cho nên đây là thông điệp mà tôi đã không chuẩn bị tinh thần đón nhận. Anh cư xử như thế nào trước một thiên thần? Rồi tôi được bảo hãy nhắm mắt lại và tôi cảm thấy có một ai đó hiện diện hỏi tôi: “Arifin, anh được chờ để đến với Thượng Đế”

Tôi có thể nói rằng đó là tiếng nói của thiên thần bảo tôi: “Anh có muốn không? Anh sẵn sàng chưa?” Và chính mình ngạc nhiên, tôi đáp: “Vâng.”

Tôi có ý muốn nói là không do dự nhiều. Điều đó cũng như là qui luật của Thượng Đế Toàn Năng: “Có” hay là “Không”. Cho nên câu trả lời đó là “Có”

Rồi dĩ nhiên là bản chất con người của tôi trở lại và tôi nói: “Nhưng tại sao, tại sao lại là tôi. Tôi là kẻ tệ hại nhất.”

Tôi đang phàn nàn đó và có câu trả lời: “Anh đã sẵn sàng, điều đó đủ rồi.”

Nhưng lúc đó là lễ Giáng Sinh và tôi chỉ muốn hưởng Giáng Sinh với gia đình trong an bình và hạnh phúc. Tôi cầu xin cho được làm như thế và hình như điều đó được đồng ý. Vì thế, sau đó, tôi thức dậy, mọi việc đều tốt đẹp và chúng tôi cùng được hưởng một lễ Giáng Sinh như ý.

Nhưng rồi tôi thật sự bắt đầu lo lắng về điều đó vì tôi nghĩ đến với Thượng Đế thì có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là chết.

Vì thế, tôi thật sự sợ hãi và tôi cố giữ cho mình bận rộn, rồi đêm đến, không có gì xảy ra.

Vào ngày kế tiếp, tôi nghĩ vậy là mình đã lỡ mất dịp may.

- Anh đã quá sợ hãi nên chẳng có gì xảy ra sao?

- Tôi thật sự không cảm thấy thoải mái vào ngày hôm đó. Đêm hôm sau, nỗi lo âu còn tăng lên vì tôi không nghĩ về điều gì hết.

Tôi lo lắng và suy nghĩ về chuyện đó. Tôi trở nên sợ hãi thật sự, rồi tôi đi qua trạng thái bạo phát kinh khủng và bỗng nhiên tôi có một latihan thật mạnh.

Sau đó, tôi cảm thấy yên tĩnh, tôi đi ngủ và không còn lo nghĩ về bất cứ điều gì. Vào cuối latihan, tôi lại tách hồn ra khỏi xác và được đưa ra ngoài để đi vào không gian và bỗng nhiên mọi lo sợ của tôi đến một điểm và tôi nghĩ là cái gì đây nếu tất cả không đến từ Thượng Đế Toàn Năng?

Rồi có một tiếng nổ ở bên trong chính tôi và sau đó là sự yên tĩnh hoàn toàn. Rồi tôi nghe tiếng nói bảo: “Arifin, ngươi là gì nếu không có Ta?” Rồi tôi thấy cả cuộc đời tôi và tất cả những thời điểm trong cuộc đời tôi khi tôi được cứu vớt, rồi tôi biết. Tôi biết chắc tôi không hiện hữu nếu Thượng Đế Toàn Năng không hiện hữu. Và vì Thượng Đế Toàn Năng muốn tôi hiện hữu thì tôi phải lo âu về điều gì chứ? Rồi tôi trở lại và tối hôm đó tôi ngủ ngon. Ngày kế tiếp trôi qua. Tôi không lo lắng về điều đó nữa. Nếu bất cứ điều gì đến thì nó sẽ xảy đến. Nếu nó không đến thì được thôi. Vì thế, đến buổi trưa ngày kế tiếp, tôi cảm thấy mệt mỏi và tôi cần phải nghỉ trưa. Tôi đi vào phòng, nằm xuống và không mong cầu bất cứ điều gì. Như thế, tôi nằm ở đó và bỗng nhiên, tôi quay ra chung quanh và một lần nữa, tôi nhận ra tôi ở ngoài thân xác tôi. Tôi ở giữa chừng, tôi phân nửa ở bên trong và phân nửa tôi ở bên ngoài. Tôi đứng nhìn thể xác mình.

Rồi tôi quay lại và tôi thấy Bapak ngồi trên ghế trong phòng tôi. Người cười với tôi.

Tôi không thể diễn tả cảm xúc mình. Nó giống như là bạn lớn lên, lớn lên mà không có cha nhưng bạn biết là người đang ở một nơi nào đó, rồi bỗng dưng bạn gặp người và bạn biết người thật sự có, không nghi ngờ gì về điều đó.

- Anh cảm thấy ra sao? Anh có cảm thấy chấp nhận không?

- Có, tôi cảm nhận tình yêu thương, sự đón nhận, quyền hành của người, tất cả mọi thứ mà anh mong có ở một người cha. Và không nghi ngờ gì, bạn là đứa con của người. Và tôi cảm thấy đầy đủ, thật sự đầy đủ, không thiếu thốn điều gì. Nhưng tâm trí tôi muốn biết bất cứ điều gì nó muốn biết. Chỉ vì tôi không thể hiểu được tại sao điều này đang xảy ra, sau một lúc, tôi hỏi: “Tại sao Bapak đến đây? Tại sao lại là con?”

- Anh đã hỏi điều này ư?

- Phải, tôi đã hỏi. Vào lúc câu hỏi đến với tôi. Tôi nói: “Thưa Bapak, tại sao người đến đây?” Bapak đang ngồi cười, người nói: “Con không thể đi một mình. Vì thế nên ta đến đây.”

Rồi trước cả khi tôi nghĩ về chuyện phải đi có ngụ ý gì, Bapak đứng lên nói: “Nào đi thôi.” Và chúng tôi đi. Chúng tôi rời thế giới và đi qua không gian, thật tuyệt vời vì tôi cũng như một đứa trẻ thất lạc đang được chăm sóc. Thật là thú vị.

Trong khi ở trên thế gian này, tôi thấy Bapak khi người xuất hiện một cách bình thường với chúng tôi, nhưng khi rời bỏ thế giới này, Bapak thay đổi hình dạng và tôi không để ý vì Bapak vẫn như vậy. Nhưng Bapak to lớn hơn, to lớn hơn, to lớn hơn nữa và người được tạo bằng ánh sáng.

- Bapak vẫn còn ở trong thể xác nhưng chỉ to lớn hơn ư?

- Không, tôi không còn trông thấy thể xác vật chất của Bapak nữa.

- Như vậy đó có phải là cảm xúc về Bapak không?

- Không. Là cái gì đó mà tôi không thể trông thấy được.

- Bapak trông ra sao?

- Khó mà nhìn thấy vì đó là ánh sáng. Đơn thuần là ánh sáng. Vì vậy tôi khó có thể nhìn thấy Bapak. Người to lớn hơn nhiều.

- Đây là Bapak, không nghi ngờ gì ư?

- Không nghi ngờ gì. Vì chỉ cảm thấy y như trước, tôi là con của người. Vì thế, nếu cảm nhận đó vẫn tiếp tục thì không còn hoài nghi gì.

Rồi Bapak đưa tôi đến mặt trời, người nói: “Con có mang theo thế giới cùng với con không?” Tôi nói: “Không.” Bapak nói: “Chúng ta hãy trở lại.” Chúng tôi trở lại. Bapak chỉ cho tôi thấy thế giới. Điều đó giống như một loại trắc nghiệm. Bapak đặt tôi ở một nơi nào đó và nói: “Cảm thấy giống như cái gì?”

Tôi nói: “Giống một không gian trống không như trong sa mạc hay là cái gì đó.”

Rồi Bapak giải thích vài lời về điều này. Sau đó, tôi to lớn ra, to lớn hơn và to lớn hơn nữa cũng như tôi đang bao quanh thế giới, và bỗng nhiên tôi cảm thấy thế giới ở bên trong tôi. Đó phải là cách thức của một ngườì phụ nữ mang thai cảm thấy. Tôi cảm thấy nó quá nặng nề đối với tôi.

- Anh cảm thấy giống như thế giới ở bên trong bụng anh sao?

- Phải. Nó giống như thế. Vì vậy, tôi nói: “Bapak, con không thể cử động.” Và tôi thật sự cảm thấy như thế.

Bapak nói: “Không có gì là không thể được đối với Thượng Đế Toàn Năng.”

Rồi tôi lại cảm thấy ánh sáng. Kế đó, Bapak đưa tôi trở lại mặt trời. Bỗng nhiên chúng tôi ở một nơi trống không và tôi chẳng còn trông thấy Bapak nữa. Tôi có cảm thấy bị bỏ lại một mình. Không thật sự như thế, nhưng tôi không còn trông thấy Bapak nữa.

- Anh cảm thấy đơn độc không?

- Tôi cảm thấy như một đứa trẻ bị lạc lối trong mây. Vẫn còn bước đi bên cạnh cha mẹ, nhưng nó không còn trông thấy cha mẹ, nó hỏi: “Cha mẹ đâu rồi?”

Tôi hỏi: “Bapak ơi, Bapak ở đâu?” Bỗng nhiên tôi cảm thấy người ở chung quanh. Tôi được đưa đi xa hơn rồi có đến hai bản thể. Tôi cảm thấy họ là thiên thần, họ hỏi: “Ai thế?”

Tôi không biết. Tôi bị tách biệt với mọi thứ suy nghĩ hoặc tưởng tượng điều gì đó. Vì thế, tôi thấy lạc lõng, Bapak nói: “Đây là một trong những đứa con của ta.” Nhờ vậy, tôi được phép tiếp tục cuộc hành trình.

Giống như bạn đến một điểm và người ta nói: “Ai thế? ” Giống như gõ một cánh cửa. Và Bapak nói: “Đây là một trong những đứa con của tôi” Vì thế họ mở cửa cho bạn.

Phải. Đúng thế. Nếu bạn nghĩ về điều đó theo giới hạn của thế gian này thì nó hẳn là như vậy, nó giống như là một cái cổng. Nó có vẻ giống như thế.

Chứng nghiệm tiếp tục, rồi tôi thấy một cái gì đó thật khó mà diễn tả. Vì nếu bạn dùng ngôn từ để nói thì bạn có thể dễ dàng quay nó về một phương hướng khác.

Tôi được chỉ cho thấy những thứ khác nhau và những bản thể ở nơi đó, rồi tôi được đưa lên đến một điểm mà tôi muốn lưu lại ở đó.

- Tại sao?

- Tôi không nuốn đi xa hơn nữa. Tôi không muốn trở về. Tôi cảm thấy được về chỗ của mình.

- Nhưng anh đã quyết định trở về.

- Không. Tôi không quyết định. Tôi được kêu gọi. Chính Bapak đã kêu gọi tôi. Người nói: “Arifin, chưa đến lúc đâu con ạ. Đó không phải là lý do con ở nơi này.”

Vì thế, tôi phải đi xa hơn và điều này thật khó khăn, thật sự khó khăn. Giống như chỉ có sự phó thác và cầu nguyện hoàn toàn sẽ đưa tôi đi khắp nơi. Rồi tôi đến một cảnh giới mà tôi cảm thấy sự hiện diện của những con người, những bản thể, tôi được giới thiệu với họ và tôi nhận ra đó là những vị thánh tiên tri. Có một số vị hầu như tôi không biết và một số vị tôi biết. Một số vị tôi biết nhưng không biết các vị là thánh tiên tri. Rồi cuối cùng tôi được giới thiệu với Bapak và giống như Bapak chỉ cho tôi những vị khác ở bên cạnh Bapak, những vị thánh tiên tri khác. Tôi chỉ biết cúi mình chào.

- Khi Bapak chỉ cho anh thấy như vậy có ý gì?

- Bapak đang bao trùm tất cả các vị thánh tiên tri. Tôi không biết điều đó có nghĩa gì xa hơn.

- Bapak có nói gì không?

- Không. Bapak đang gật đầu. giống như người đang nói: “Con thấy đó.”

Tôi phủ phục và điều tôi có thể làm là chỉ biết hôn chân người. Rồi Bapak chỉ cho tôi một nơi hoàn toàn trống không đồng thời hoàn toàn đầy kín. Tôi cảm thấy mình không còn hiện hữu nữa. Giống như tôi hòa tan ra và chỉ có một ý thức duy nhất, giống như ý thức vế bản thân mình còn sót lại. Đây là điểm mà mọi thứ khác đều tan biến.

Rồi tôi được chỉ cho thấy một thứ. Đó là thế giới này. Tôi nhìn vào và thấy nó tối đen, tối đen như mực. Rồi khi tôi nhìn lại nó một lần nữa, tôi bỗng thấy một ánh sáng nhỏ bé, rồi ánh sáng khác và ánh sáng khác nữa, có những ánh sáng hiện ra trên khắp hành tinh.

Rồi có những tia sáng giao thoa nhau và trở thành một mạng nối kết và khi đã hoàn tất thì nó giống như trái đất bỗng nhiên rực sáng từ bên trong. Rồi nó trôi qua đi.

- Anh biết điều đó có nghĩa là gì không? Bapak có giải thích cho anh điều đó có ngụ ý gì không?

- Không. Nhưng điều đó không giống như cái gì đó bạn được chỉ dẫn trong một giấc mơ.

- Anh chỉ có chứng nghiệm thôi sao?

- Nó ở đó. Tôi không cần bất cứ lời giải thích nào. Rồi tôi được đưa trở về. Như thế đó. Tôi trải qua một thời gian khó khăn sau đó. Thật vậy. Ibu Rahayu đã cứu sống tôi. Quả thật Ibu đã cứu tôi.

- Anh muốn nói một cách đúng nghĩa hay chỉ là nâng đỡ anh?

- Tôi trở về một cách tuyệt vọng. Tôi không có chứng cứ về những gì mình đã trải qua ngoài chính bản thân mình. Thật khó mà sống với điều đó. Tôi thật sự biết ơn khi Ibu Rahayu đến thăm nước Áo. Osanna Waclik là người mà tôi đã kể lại phần lớn câu chuyện, đã đến gặp Ibu khi Ibu viếng thăm nước Áo. Tôi không dám kể với Ibu. Osanna hỏi Ibu Rahayu xem đây có thật sự là một chứng nghiệm không, Ibu nói: “Phải, đúng thế.”

Rồi Ibu muốn gặp tôi. Ibu nói: “Anh muốn trở lại đó sao?” Tôi nói: “Vâng.”

Ibu nói: “Chưa đến lúc. Đừng trở lại đó.”

Rồi Ibu kể cho tôi nghe rằng Ibu cũng có chứng nghiệm tương tự. Ibu nói nó luôn luôn khác biệt nhau nhưng có nội dung tương tự. Và Ibu nói rằng Bapak đã luôn cầu nguyện để có nhiều nhân chứng cho những gì Bapak đã chứng nghiệm qua. Ibu nói rằng tôi là một nhân chứng và hiện giờ tôi phải tiếp tục sống và làm bất cứ điều gì trước mặt tốt nhất theo khả năng.Vì thế, tôi cố gắng như thế và vẫn cố gắng. Như thế đó.

Có một chứng nghiệm như thế không thần thánh hóa bạn. Tâm trí không thay đổi nhiều. Chúng hiện hữu qua một cái gì đó nhưng chúng có nhiều hơn nữa. Cảm xúc của bạn thay đổi và suốt đời bạn, những sức mạnh phải nắm bắt trong khi thỉnh thoảng bạn cũng cảm thấy mình xa cách với những con người khác.

Cảm tạ Thượng Đế Toàn Năng, không ai bị bỏ rơi mà không được cứu giúp. Trong trường hợp của tôi, có Ibu Rahayu, có Kamilia, người vợ yêu quí của tôi và có những bạn hữu đã cố ý hay vô tình hỗ trợ tôi trên con đường trở lại một cuộc sống có thể chứa đựng sự bình thường cũng như tiếp tục đời sống ở bên trong.

Cuộc đời tôi thay đổi theo nhiều đường hướng từ dạo đó. Nửa năm sau, tôi thay đổi công việc và đến với máy tính. Vài năm sau đó, tôi cải đạo sang Islam sau khi được làm lễ cắt bì một năm trước đó mà không biết việc này sẽ đưa tôi đi đến đâu.

Chúng tôi có năm đứa con từ 5 đến 19 tuổi, và gia đình tôi rất quan trọng đối với tôi.Đó chính là thiên đàng của tôi, nơi tôi có thể hồi phục lại tinh thần sau những thời gian căng thẳng. Chúng tôi có một ngôi nhà nhỏ và hầu như lúc nào cũng có một người nào đó đến sống cùng với chúng tôi.

Tôi không biết cuộc đời sẽ đưa chúng tôi về đâu, nhưng với latihan thì cuộc đời rõ ràng thật đáng sống.

 
 
  Ngoại truyện: Năm 1993, khi anh Suryadi Mai Thế Sơn từ Mỹ trở qua Áo, anh có đến thăm Arifin tại nhà riêng ở Baden, cách Vienna 30km về phía nam. Anh Suryadi có nghe anh Arifin kể về chứng nghiệm du thiên giới. Có một chi tiết mà Arifin quên không nhắc lại là khi anh ấy ở trên mặt trăng, anh có trông thấy một phi thuyền Mỹ bay ngang qua. Sau đó, khi trở về trái đất, khoảng hai ngày sau thì báo chí có đăng tin phi thuyền của Mỹ đã được phóng lên mặt trăng. Điều này làm cho Arifin ngạc nhiên nhưng anh càng vững tin rằng chứng nghiệm của mình là có thật, vì anh đã trông thấy phi thuyền này trước đó. Điều này rất đáng quan tâm. Nhưng sau đó, Arifin cũng gặp phải nhiều khó khăn, anh trải qua những cơn bạo phát (crises) và anh ấy phải mất một thời gian lâu mới có thể hội nhập lại cuộc sống bình thường.  

 

 
   
  © 2013 góc nhỏ