Header image

Vào Subud

Liêm Khiết Haryanto Trương Trọng Bình
    Chicago 27.05.2011

 
   

Sau một thời gian vào Subud tôi thường nghe nhiều câu chuyện hay bàn cãi về vần đề "Vào Subud". Vào Subud là do mình tìm hay Thượng Đế Toàn Năng dẫn vào hay cả hai? Ngẫm nghĩ chuyện xảy ra cho chính cá nhân mình và tạm thời kết luận cho riêng trường hợp của mình là mình được Thượng Đế Toàn Năng thương xót ban ân huệ dẫn vào Subud, qua sư huynh HoànToàn (Phan Tiền Thăng).

Nhưng rồi nghĩ lại thấy vui vui nhưng lại tự lý luận (người hay lý luận), trời ơi mình có là gì đâu, cũng đầy cám dổ, đầy tham sân si mà sao Thượng Đế Toàn Năng lại ban ân phước cho mình? Chuyện nầy thì trí óc mình không trả lời được.

Đọc trong mục Nhân Duyên vào Subud, thấy có nhiều cái hay hay và chân thật... tôi nghĩ, bổn phận mình cũng nên chan sẻ những sự thật mà Subud đã mang đến cho cá nhân mình và ngay cả gia đình mình để góp phần nào về những sự thật và cũng là nhân chứng cho những sự thật đó.

Trong cuộc sống của chúng ta, có nhiều sự thể xảy ra một cách ngẫu nhiên hay tình cờ (theo sự suy luận của chúng ta), nhưng có lẽ tất cả đều có sự sắp đặt tùy theo nhân quả của từng cá nhân, mà tâm và trí của mình chưa đủ sáng suốt để nhận biết!

Vào Subud: trong lúc đi Quân sự học đường, khoảng đầu năm 1971, vào một buổi tối nằm trong lều vải lớn của đại đội, buồn tình rảo bước xem bà con giết thì giờ ra sao, nhóm thì đàn ca xướng hát, nhóm thì cờ bạc, nhóm thì xúm nhau coi bói bài .v.v.

Tôi cũng tò mò coi nhóm bói bài ra sao, đang đứng xem thì huynh HoànToàn đến khiều nói nhỏ:

- Bồ thích cái nầy lắm hả ?

Tôi nói:

- Thì coi xem mấy đứa bói bài làm gì cho biết.

Hoàn Toàn nói:

- Tôi có cái nầy hay hơn nhiều. Bồ ra đây tôi nói cho bồ nghe.

Thế là tà tà theo Hoàn Toàn, hai đứa đi quanh bên ngoài lều vải cho mát và ít ồn áo hơn. Hoàn Toàn nói:

-Về bói toán thì Dịch lý là môn cao nhất, có thể hỏi bất cứ cái gì mình muốn và lấy quẻ dịch, sau đó dịch nghĩa là biết ngay câu trả lời.

Thấy tôi có vẻ thích thú, Hoàn Toàn liền phan ngay một câu:

- Nhưng ... có cái nầy còn siêu hơn nữa, không cần lấy quẻ hay tính toán gì cả, chỉ cần yên tịnh đặt câu hỏi là nhận được sự trả lời liền.

Nghe vậy, tôi khoái quá, liền hỏi đó là cách gì? Hoàn Toàn nói cái nầy ở trong SUBUD, và rồi Hoàn Toàn thao thao nói về Subud một cách say sưa. Tôi nghe, nhưng trong đầu nghĩ chắc là một tổ chức chính trị trá hình nào đó.

Vài ngày sau Hoàn Toàn đưa cho tôi mượn 2 quyển: Subud Là Gì, và Tìm Hiểu Subud. Tôi nhận về, rán đọc để coi sự thật ra sao, nhưng đọc mà không hiểu vì có chữ tập luyện Latihan, khai mở, ..v.v..

Hỏi thì Hoàn Toàn giải thích không rõ nên cũng vẫn còn hoang mang thắc mắc. Hoàn Toàn nói khi nào về phép tôi dẫn bồ đến trụ sở để bồ nhận định rõ hơn.

Sau một thời gian nghi ngại rồi cũng vào Subud. Nhưng vì tôi là người không nhạy cảm hay lý luận (học ban B toán, lý hóa) nên không dễ tin những chuyện không có bằng chứng hay không chứng thật được.

Ngày khai mở: Tôi cũng rán làm theo những lời dặn dò của bác Vũ Huy Minh Châu. Vào phòng tập thì có khoảng 50 người đang tập, bác Vũ Huy Minh Châu yêu cầu yên tịnh, rồi dẫn tôi đứng giửa phòng, bác đứng trước mặt tôi khoảng 1.2 m rồi bác đọc lời khai mở, sau khi dứt bác nói bắt đầu. Tôi đứng lặng yên chờ đợi coi cái gì xảy đến với mình, trong khi đó thì mọi người ồn ào la, hét, ca hát, chạy, nhảy, đi từ từ, quay cuồng, đứng yên, ngồi nằm, .v.v… Tôi thì không thấy gì cả, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ.

Bỗng nhiên sau một lúc thấy có một lực đẩy đẩy nhẹ nơi bàn tay mặt, tôi nghĩ chắc là latihan đây. Làm theo thì thấy cánh tay phải đưa ra khỏi thân hình khoảng 30 độ, hình như sức đẩy ngưng ở đó rồi biến mất, làm bàn tay rớt xuống đùi. Tôi đang nghĩ sao mà lạ vậy, thì lại cảm thấy sức mạnh như trước đến lần nầy cao hơn một chút, từ từ đưa tay khoảng 45 độ, rồi một lúc thì mất, tay lại rớt xuống đùi. Cứ thế được chuyền động qua tay trái, cũng 2 lần rồi ngưng.

Lúc đó hết giờ tập, bác Minh Châu nói chấm dứt. Tôi mở mắt ra, bác hỏi cậu thấy sao? Tôi nói thấy có một chút chuyển động ở 2 bàn tay, giơ lên chút xíu thôi. Bác nói tốt lắm, cậu cứ tiếp tục tập cho đều nhé.

Thế rồi tôi ra về mà không hiểu có phải đó là latihan không nữa!

Lần sau vào tập, tưởng cũng sẽ cữ động như vậy, nhưng hòan toàn không thấy gì hết, hơi ngạc nhiên và tự lý luận nhiều hơn. Khoảng 5, 6 latihan sau đó không thấy gì nữa đâm ra chán nản. Hoàn Toàn hỏi, bồ tiếp nhận có rõ không? Tôi nói chỉ chút chút hôm khai mở, còn sau đó thì zero, không thấy gì cả, nên đâm ra chán chán đây.

Sau đó được gần 2 tháng tôi có ý bỏ Subud vì không thấy gì cả, nhưng lý trí thì nghĩ là phải xem Bapak talk coi có đoạn nào Bapak nói đứng yên trong latihan cũng là latihan không?

Bao nhiêu nội san đều rán đọc nhưng không thấy đoạn nào Bapak nói thế cả, lại đâm ra chán hơn, nên tự lý luận: sau 3 tháng mà không thấy gì thì bỏ. Rồi lại lý luận, suy xét mình đí tập có gì khác biệt không? Cứ 2 lần 1 tuần, nằm nghỉ xả hơi, không nhận được gì nhưng cũng chẳng mất gì, nghỉ ngơi cũng tốt chứ có gì hại đâu? Thế là cứ tiếp tục, lại thương lượng với chính mình, sau 6 tháng không được gì thì bỏ.

Lúc đó tôi ở Đại học xá Minh Mạng, ở chung với 2 anh em Hà thúc Nhơn và 1 sinh viên khoa học nằm kế bên, tay nầy có quyển Vào Thiền, tôi mượn đọc vài hôm, thấy có một anh trai trẻ đi tìm minh sư. Minh sư thử thách cho ngồi ngoài chùa 1 năm, bất kể thời tiết, sau đó bắt làm việc lau chùi quét dọn xách nước ao cả năm, rồi mới chịu dạy thiền cho anh nầy. Tôi đọc tới đây thấy choáng váng, bèn nghĩ, trời ơi học mà bị thử thách như vậy thì làm sao chịu nổi, rồi nghĩ lại chuyện của mình, thầy dễ quá mà, đâu có ai đòi hỏi gì đâu mà tôi còn đặt điều kiện, 3 tháng, 6 tháng, 1 năm .v.v.. nhưng bản chầt đầu óc hay lý luận nên cũng không chịu thay đổi.

Nhưng sau đó, tôi nghĩ lại là đối với Thượng Đế thì không có thời gian hạn định, nên tự nhũ sẽ tiếp tục đi tới chừng nào chán thì bỏ, không hạn định thời gian nữa.

Sau vài tháng thì có chuyển động rõ ràng.

Cái chết của anh tôi: Trương Trọng Nam

Sau khi nghe tin đại đội của anh bị tấn công (1973) và anh tôi là Đại đội trưởng Địa Phương Quân đóng ở căn cứ Toàn Thắng chi khu Hiếu Lề ở Rạch Giá bị mất tích, tôi xuống Rạch Giá với mẹ tôi. Sau khi liên lạc với tiểu khu không có kết quả nên về nhà người quen ở tạm, đêm hôm đó tôi vào phòng tự trắc nghiệm, hỏi Thượng Đế về tình trạng của anh tôi. Sau một lúc thì tiếp nhận hai tay chuyển động, ngón tay giửa của bàn tay mặt từ từ chỉ vào chỗ ngay túi áo trên bên trái. Ngón tay cứ chỉ vào đó và lắc lắc như muốn đi sâu vào mà lòng thì cảm xúc buồn buồn.

Chỉ có thế thôi. Tôi đoán chắc anh tôi bị bắn hay bị đâm ở ngay tim, nhưng cũng cầu xin Thượng Đế che chở theo ý Ngài.

Hai hôm sau mẹ tôi nhờ người quen tìm bà thầy bói bài, bà nói theo quẻ bài nầy thì tre khóc măng, tin tức sẽ đến không lâu đâu.

Tôi nghĩ chắc anh tôi đã chết. Tôi lên bịnh viện chờ ở nhà xác, để khi xe chở xác lính về thì ra xem coi có thân nhân của mình không. Chiều hôm đó, xác anh tôi được chở về và khiêng để xuống đất. Tôi nghẹn ngào mở poncho gói xác anh mình. Thân thể anh còn nguyên vẹn, tôi xem xét các túi áo quần coi có gì không, thì thấy trong ngực một bản đồ hành quân có bọc Plastic và 1 cây bút chì mở màu đen. Trong túi quần có 1 con mộc Đại đội Trưởng, thẻ bài nơi cổ còn nguyên. Túi áo trên bên trái có 1 thẻ căn cước và 1 xấp giấy tờ cá nhân, nhưng có 1 lổ đạn đi xuyên qua cả giấy tờ cá nhân lẫn thẻ căn cước. Tôi nhớ lại xuất latihan thì thôi đúng rồi, Thượng Đế đã cho biết chỗ bị đạn. Thôi thì, anh chết cũng toàn thây, chết tốt, người còn nguyên vẹn, chỉ 1 lổ đạn ngay tim.

Tôi bảo anh lính đại đội cho tôi xin 1 bộ đồ lính mới đắp cho anh tôi, rửa sơ rồi cho vào hòm sắt. 

Tựu chung, tôi cũng được trời thương, hướng dẫn, nên niềm tin vào Thượng Đế hi vọng sẽ không bao giờ suy giảm

 
   
  © 2013 Góc Nhỏ