Tôi thấy gì trước và sau khi gia nhập Subud

Mardi Ning Sih

 
   

Hôm đó tôi gặp chị K. trong một buổi thuyết pháp ở chùa X...: chị nói cho tôi nghe về SUBUD. Lần thứ hai, gặp tôi, chị lại nói chuyện SUBUD và hứa đưa cho tôi mượn ít sách để xem. Tôi tuy tỏ ra tán thành song thâm-tâm lại nghĩ: mình đã là một phật-tử thì sao lại còn có thể theo một tôn-giáo hay một pháp môn khác, (tôi đã nhầm, SUBUD không phải là một tôn-giáo; không những thế, ai đã gia nhập SUBUD thì lại càng tha-thiết và hiểu thâm-sâu đạo của mình hơn.)

Thời gian trôi qua, tôi cũng không nghĩ đến nữa. Chợt một hôm anh K. gọi dây nói hẹn nhà tôi đến chơi. Chúng tôi y hẹn đến gặp anh chị K. Anh nói về SUBUD) cho chúng tôi nghe. Nhà tôi nghe rất lấy làm hợp ý, tán-thành ngay và sốt-sắng hẹn hôm sau sẽ xin mở. Riêng tôi, tôi không có ý-nghĩ gì về SUBUD; hơn nữa tính tôi vốn hay nhát sợ; sợ rằng trong khi mở không biết tôi sẽ phản-ứng ra sao; rồi tôi quyết không xin mở và chỉ đi xem mà thôi.

Đến ngày hẹn, chúng tôi cùng đến trụ-sở, khi ấy còn ở số 13, đường Hàn-Thuyên. Đến nơi, tôi thấy phần-nhiều là những người tôi quen biết, ra vào nhộn-nhịp, đông-đúc, chật ních cả phòng. Lúc đó, tôi nghĩ: đông người thế này, khi vào phòng mở thì sợ gì, ta cứ xin mở thử xem quanh-cảnh ra sao. Nghĩ vậy, tôi cũng xin mở vào ngay hôm đó.

Tới giờ mở, tôi theo các bạn vào phòng cốt để thỏa-mãn lòng tò-mò của tôi. Tất cả chúng tôi đứng yên, nhắm mắt, trí, óc để thảnh thơi, không suy-nghĩ gì. Được một lúc, tự nhiên tôi thấy một ánh sáng dài sẹt qua mắt tôi như một làn chớp sáng; rồi tôi thấy rõ-ràng có một sức mạnh như hút người tôi và đưa người tôi đi. Lúc đó tôi vẫn tỉnh, tôi bắt đầu cảm thấy một sự thần-bí thiêng-liêng.

Khi hết gỉờ, tôi ngồi nghĩ, tôi thấy cánh tay phải rất nhức nhối, khó chịu (cánh tay tôi bị đau, chữa rất nhiều thuốc mà chỉ đỡ chứ không khỏi hẳn). Trong lòng tôi buồn bực nghĩ: tự nhiên mua dây cột mình; cánh tay đau ít, tưởng đi để cho khỏi chứ ngờ đâu lại đau nhức thêm. Nhưng lạ lùng thay và kỳ-diệu thay, về tới nhà, ngay hôm sau tôi không thấy còn đau nhức mà hơn thế nữa, tay tôi đã khỏi hẳn, không còn phải xoa thuốc và uống thuốc như hàng ngày nữa.

Sau này, tôi hiểu rõ rằng: căn bệnh người ta cũng như cái cây mà rễ đã ăn sâu xuống đất, muốn nhổ cho hết rễ đi lẽ tự nhiên phải có một sự chuyển động mạnh mới có thể nhổ cho tiệt căn được. Vì vậy bệnh căn của ta cũng phải bộc phát mạnh để rồi mới hết. Nhiều bạn trong SUBUD, khi thấy một bệnh cũ của mình tái-phát hoặc một bệnh hiện tại của mình tăng thêm, xin chớ nãn lòng, lo sợ; các bạn hãy cứ hết lòng tin-tưởng, kiên-tâm và phục-tòng, làm latihan đều đều thì ta sẽ được thanh-lọc để đi tới kết-quả mỹ-mãn mà ta mong ước.

Tôi làm latihan đều đều, hai lần mỗi tuần, đúng như lời bà De Ruzo đã căn-dặn. Tôi cứ làm latihan đều đều như thế: nhưng thật là mầu-nhiệm thay! mỗi lần tôi làm latihan là mỗi lần tôi nhận được sự chuyển–động khác nhau: khi tôi quay tròn, khi đi giật lùi, hoặc cử động chân, tay; mỗi lần như- thế tôi thấy dễ chịu, khỏe-khoắn hơn: tâm-tính nhẹ-nhàng, thư-thái, vui-vẻ hơn. Viết tới đây, tôi không thể không hướng về đấng Vô–Thượng-Tôn mà cám ơn Ngài đã ban ân-sủng cho tôi.

Về phần nhà tôi, trước kia vẫn bị áp-huyết cao, nhức đầu, mệt mỏi quanh năm, về đến nhà chỉ nằm và thường đi ngũ rất sớm. Nhờ làm latihan được ít lâu, thấy trong người sảng-khóai, áp-huyết bớt cao; thấy hăng-hái làm việc: làm việc một cách miệt-mài, thích-thú mà không thấy mệt; không những thế, tối lại còn dạy cho con học rất khuya; đó là một điều rất lạ vì đã từ mười năm nay không thể ngồi lâu mà dạy con được; tâm-tính cũng đổì khác, không lo buồn, bực-tức về căn-bệnh như trước nữa.

Tâm-tính tôi thấy thay đổi rõ-rệt, trước kia tôi rất hay lo-nghĩ, dù là một việc cỏn-con không quan-hệ; nay tâm tôi thư-thái, không còn băn-khoăn, nghĩ-ngợi. Tôi thản-nhiên trước các sự việc, mặc cho nó tới; nhưng tôi càng thản-nhiên bao nhiêu thì hình như lại có một bàn tay nhiệm-mầu nào để xắp xếp các việc cho tôi một cách tốt đẹp không ngờ. Thật quả tôi không biết nói cách nào để tả cái cảm-giác thích-thú này của tôi.

Không những thế, tôi cảm thấy như linh-tính tôi cũng sáng suốt hơn. Tôi xin kể ra đây một vài thí-dụ:

Một hôm, tôi hẹn ra sân bay để tiễn một người bạn (chuyến đi này đã được hẹn rất chắc chắn không sai). Tôi sắp sửa để đi, nhưng vừa lên xe, tôi thấy như có người bảo máy bay không đi mà hoãn lại giờ khác; quả nhiên khi tới nơi máy bay lùi lại tới 8 giờ tối thay gì bay lúc 1 giờ trưa.

Lại một hôm, trong khi tôi đi xe cyclo để về nhà, tự nhiên tôi thấy như có một sức mạnh nào cứ bắt tôi phải niệm Đức Quan Thế Âm Bồ Tát; tôi niệm thần không dứt như thế mãi cho tới khi về tới nhà.

Khi trả tiền xe xong, tôi vừa bước vào nhà, xe bắt đầu chạy thì đột nhiên một bánh xe long và bắn ra xa; tôi mừng vừa thoát khỏi một tai nạn và thầm cám ơn Thiêng Liêng đã phù hộ cho tôi.

Một hôm nữa, cháu tôi xin sang chơi bên trường đua ngựa. Trong khi cháu tôi xin phép để đi, tự nhiên tôi thấy hiện ra trong óc tôi hai con số 5 và 8; lập tức lúc đó tôi đưa cho cháu tôi 2 $ bảo mua một vé 5X8 để thử xem sao. Qủa nhiên khi ngựa về thì trúng hai con ngựa mang số 5 và số 8. Vé 2$ mà được 58$, số tiền không đáng kể, song tôi mừng thầm: có lẽ mình đã có tiến được phần nào chăng về phương diện linh-giác.

Lại một hôm, tôi cảm thấy như báo trước cho tôi biết anh chị M. sẽ tới thăm tôi; quả nhiên vài giờ sau, anh chị M. tới. Những việc tương tự như thế tôi vẫn cứ tiếp tục nhận được. Tôi càng tin tưởng bao nhiêu thì tôi càng thấy mầu nhiệm bấy nhiêu; tôi càng tin tưởng bao nhiêu, tôi càng thấy được ban ân bấy nhiêu.

Trong gia-đình, tôi cũng thấy được nhiều may-mắn. Từ trước tới nay, không bao giờ tôi lại có những sự mừng dồn dập về công việc làm ăn cũng như về việc học hành của con, cháu như thế. Câu “phúc bất trùng lai” thật quả vào trường-hợp này tôi không thấy đúng.

Vì vậy, tôi lại càng thấy rõ ràng tôi được sự dẫn dắt và che chở do Sức Mạnh cuả Đấng Thiêng Liêng Vô-Thượng. Tôi xin kể một vài thí-dụ về sự dẫn đắt như sau đây:

Con trai tôi bị người làm ăn trộm tiền và nữ trang đáng giá 4, 5 chục ngàn hồi 10 giờ sáng. Tôi đã thất vọng không khai báo vì nghĩ ở Saigon rộng lớn này, những việc to-tát hơn mà còn chưa ra manh mối, thêm nữa tìm người như thể tìm chim, làm sao mà thấy được; ngờ đâu đến 6 giờ chiều trong khi con tôi đi dạo ngoài đường thì lại bắt được người làm ăn trộm hồi sáng và đã lấy đủ hết lại mọi thứ không thiếu sót gì.

Lại một hôm, cháu tôi đi học ở một trường rất xa nhà bị người ta lấy trộm cái xe đạp vào khoảng 11 giờ. Tôi tưởng xe đạp mà mất thì coi như không bao giờ thấy nữa, nào ngờ đâu đến 3 giờ chiều, cháu tôi đi học, vừa ra tới đầu đường thì thấy một người đang đứng dạm bán cái xe của mình. Cháu tôi đã lấy lại được cái xe.

Nếu không có một sức mạnh Thiêng-Liêng nào dẫn dắt thì sao lại có thể giúp được người làm ăn trộm hồi sáng; lại tìm thấy xe của mình đã mất tại một nơi xa mà lại xui khiến cho người ăn trộm mang xe lại gần nhà mình.

Viết tới đây, tôi xin thưa với các bạn rằng: nếu ta chân–thành tin-tưởng, ta giao phó tất cả nguyện-vọng của ta cho Đấng Thiêng Liêng Vô Thượng thì chắc chắn Ngài sẽ ban ân cho ta, sẽ dẫn dắt ta, sẽ che chở cho ta; nhưng sự tiến nhanh hay chậm do sự dẫn-dắt của Ngài là tùy theo tình-trạng thân-tâm của chính chúng ta. Nhiều người trong một thời-gian lâu không thấy tiến-triển rõ rệt, mà lại cũng có nhiều ngườl được ban Ân-sủng ngay trong một thời gian ngắn. Những sự kiện đó, ta chớ nên thắc mắc; vì những tình-trạng đó là do chính những lỗi lầm của ta mà ta đã hành động trong đời, trước khi ta nhận được Latihan.

Hơn thế nữa, ta cũng không nên ỷ-lại vào Sức Mạnh của Đấng Thiêng Liêng Vô-Thượng; nếu ta trốn tránh không làm tròn nhiệm-vụ hàng ngày của ta, ta không cố gắng để đối-phó trước mọi sự khó-khăn, trở ngại mà ta gặp, ta không chịu hoạt-động gì, chỉ ngồi mông chờ sự ban ân-sủng thì ta sẽ bị thất-vọng.

Nếu ta kiên-tâm, phục-tòng và thành-thật trong sự tôn-thờ Đấng Thiêng Liêng Vô-Thượng bằng cách làm latihan đều đều thì Ngài sẽ ban cho ta những gì mà ta cần thiết, không cần phải có sự cầu xin của ta.

Nhưng một đôi khi, ta cũng phải trải qua một thời kỳ thanh lọc mạnh hoặc biến-động. Thời kỳ thanh-lọc này là thời kỳ thử -thách cho ta. Chính trong những thời kỳ này mà những người không có một tâm-trí vững chắc rất dễ bị thối chuyển. Có thể ta thấy ta không được may-mẳn trong công việc làm ăn của ta, hoặc bệnh tật ta tái-phát hay nặng hơn, tính nết ta thấy khó chịu, gắt-gỏng, xấu xa hơn. Các bạn chớ nên nản lòng. Các bạn trong SUBUD sẽ trải qua những sự biến-chuyểu nó sẽ đến một cách bất ngờ trong đời mình. Vì thế ta cần phải có một tâm-trí vững chắc; ta phải kiên-tâm và chờ đợi sự thay đồi vận-mệnh do mãnh-lực của Đấng Thiêng Liêng Vô Thượng. Đó cũng là một sự hy-sinh để chúng ta có thể nhận được ân sủng và hạnh-phúc. Chúng ta nên tin rằng khi trời mưa để nhà sạch rồi thì trời lại tạnh nắng và trong sáng. Vì vậy tình trạng của ta sẽ không phải là không được luôn luôn săn-sóc che-chở mà chắc chắn thế nào cũng sẽ được thay đổi, thanh-lọc một cách tốt đẹp.

Trên đây, tôí chỉ xin trình bày cùng các bạn những kinh-nghiệm và thời kỳ thanh lọc của chính bản–thân.Để kết-thúc, tôi phải nói rằng: không bao giờ tôi rời bỏ Subud và nguyện đem đời còn lại của mình mà phụng-sự SUBUD.

 
   
  © 2011 góc nhỏ