Hồi ký tháng tư 1975

Aamirudin Nguyễn-như-Tuyền, Australia 21.04.2009

Tình hình Việt-Nam trong tháng 04/75 rất căng thẳng và đầy biến động, khi những thành phố miền Trung lần lượt lọt vào tay Việt-Cộng. Dân di tản từ miềnTrung và Cao-nguyên Trung Phần đổ xô về Saigon mỗi lúc một đông. Thành phố trở nên cực kỳ xáo trộn.

Tôi làm việc ở Biên-Hòa và tập Latihan với nhóm Biên-Hòa vào sáng Thứ bảy mỗi tuần và chỉ về Saigon tập Latihan vào mỗi Chúa nhật và chiều thứ ba hàng tháng với Hội-Đồng Phụ-Tá.

Tôi được bác François Maniquant cho biết, vì bác có quốc tịch Pháp nên Bác được Hội-đồng Quản-trị và Hội-đồng Phụ-tá cử Bác đi Singapore để kính xin Bapak cho Subud Việt Nam lời khuyên. Sau đây là thông điệp của Bapak gửi cho Subud Việt Nam:

1. Việt Nam sẽ đỏ
2. Người dân sẽ đói khổ, nỗi lên chống lại - trắng -
3. Subud Việt Nam tạm ngưng hoạt động, hội viên tập Latihan tại nhà
4. Hội viên, nếu ai cảm thấy nguy hiểm cho bản thân, thì nên ra đi

Tôi còn nhớ vào sáng Chúa nhật 27/04/75, Biên-Hòa tuyên bố giới nghiêm 24/24, tôi phải đi xe Cứu thương của bệnh viện để về Saigon. Tôi đến ngay Hội và được anh Phương, chở tôi đi thăm và từ giã một số anh chị em Subud đã được Terre des hommes đưa đi, và đang ở trong một biệt thự ở đường Huỳnh Tịnh Của, Tân Định, trong đó có gia đình Minh-Sư, gia đình Liêm Khiết, Phát-Tâm & Duyên Hương .v.v. Tổng cộng khoảng 60 người.

Việc này nhờ Howard Wels, một Phụ-Tá người Mỹ đang dạy Anh Văn ở Saigon. Chính anh đã vận động Terre des hommes để đưa một số anh chị em Subud Việt Nam được ra đi (đây là một phép lạ). Howard Wels, một người mà Subud Việt Nam không bao giờ quên ơn của anh.

Tôi trở về trụ sở hội được François Maniquant yêu cầu tham gia vào ban điều hành để đưa các huynh đệ Subud di tản. Ban này gồm 8 người: François, Hoàn-Toàn Thăng, Liêm Khiết, Mawardi Hậu, Mintardjo Vũ, Nguyễn Phương, Tống và tôi.

François trình bày về tình hình tài chánh của hội và các công việc sắp tới.

Hiện trong trụ sở của hội có rất đông hội viên và gia đình của họ đến hội để chờ đi, họ nằm nghỉ ở phòng Latihan nữ và phòng đợi.

Anh Mintardjo Vũ đang trong tình trạng khủng hoảng (crisis). 

Tình thế rất khẩn trương, mọi liên hệ với bên ngoài đều bế tắc. Tôi ở luôn lại hội.

Tối hôm 27/04/75 tôi có một giấc mơ rất lạ: « Tôi đang đứng và kéo chuông báo động cho mọi người là VC đang vào thành phố rất đông, trong khi mọi người chung quanh đều ngủ say ».

 
   

Đêm 28/04/75 phi trường Tân Sơn Nhất bị pháo kích dữ dội, chúng tôi không biết các bạn được Terre des hommes đưa đi sống chết ra sao?

Đến gần trưa 29/04, hai hội viên Subud người Úc đến hội gặp chúng tôi. Họ yêu cầu tôi mua nước, thuốc bổ, thuốc ngừa tiêu chảy, sữa, bánh mì. Chúng tôi đi mua một thùng thuốc lớn và một giỏ cả trăm ổ bánh mì. Tôi còn nhớ một người Úc mời tôi lên xe của anh để đưa tôi ra phi trường, tôi đang do dự, thì Sudjatmi tình nguyện đi thay tôi, nhờ vậy mà Sudjatmi đi thoát.

Chiều 29/04/75, Saigon thật căng thẳng và đầy xáo trộn. Máy bay trực thăng vần vũ khắp nơi để đón thân nhân đi. Tin tức cho biết phi trường TSN bị pháo kích. Phi cơ chở các em cô nhi bị bắn rơi. Tiếng súng nổ vang dội khắp mọi nơi.

Trên các đường Hồng Thập Tự, Đoàn thị Điểm, Bà Huyện Thanh Quang, Công Lý, dân hôi của đi vào các biệt thự bỏ trống tháo gở và khuân vác các đồ đạc, dụng cụ, tủ lạnh, tv .v.v. chạy rầm rập ngoài đường. Saigon thật sự hỗn loạn.

Tối 29/04 chúng tôi ở lại hội ngủ và tập latihan .

Sáng 30/04/75, tôi còn nhớ rất rõ vào khoảng 7 giờ sáng, François đập cửa hội loan báo:
- "Dương-văn-Minh tuyên bố đầu hàng rồi".

Tôi bàng hoàng cùng với một số bạn mở radio để nghe Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng. François nói với tất cả các anh chị em đang tạm trú ở trong hội:

- "kể từ giờ phút này mọi liên lạc của hội với bên ngoài đều bị cắt đứt, các hội viên nên về nhà và tìm nơi nào khác có thể đi được thì đi".

Một số lớn các hội viên và gia đình ra về. Tôi cũng về nhà.

Trưa 30/04/75 VC pháo kích vào Tổng Tham Mưu, nhà tôi ở gần đó. Pháo trúng 4 người dân vô tội chết ngay gần trước cửa nhà tôi, chúng tôi ở trong nhà suýt chết.

Tôi trở lại hội vào khoảng 3 giờ chiều. Một số anh chị em ở hội rũ nhau đi xem VC vào Saigon ở đường Thống Nhất. Tôi không đi. Cảm xúc của tôi lúc đó là buồn vô cùng.

Tối hôm 30/04 chúng tôi cùng nhau làm latihan, có khoảng 30 người nam tham dự. Latihan rất mạnh. Sau đó chúng tôi cùng làm trắc nghiệm. Tôi còn nhớ một số câu trắc nghiệm:

- Nếu con ở lại thì sẽ ra sao?
- Nếu con ra đi thì như thế nào?
- Ai là người ở lại để trông coi Subud Việt Nam?

Sau khi trắc nghiệm. Tôi tiếp nhận được tôi là người phải ở lại để trông coi Subud Việt Nam.

Đêm đó các bạn còn ở lại Hội, bàn cách đi về miền Tây, mướn thuyền đi vượt biên.

Sáng hôm sau 01/05/75, tôi đứng chết trân, bất động, nước mắt dàn dụa, nhìn các bạn đến từ giã tôi ra đi và chỉ đến khi các bạn ấy đi hết, tôi mới cử động lại được.

Các anh chị em ra đi vào ngày 01/05/75, sau này là nhóm Thái 29, định cư ở Áo.

Tôi còn nhớ Sinh Nhật Bapak 22/06/75, một lễ sinh nhật mà tôi không bao giờ quên được. Chúng tôi gồm: Bác Francois, Bác Ngô Đình Căn, Bác Dương Minh Châu, Bác Vũ-Huy Minh Châu, hai Bác Lâm công Quận, Gương, Roosdiana, Halimah Thùy và tôi.

Chúng tôi cùng nhau uống trà ăn bánh với nhau lần cuối cùng tại trụ sở Hội: một Sinh Nhật Bapak buồn thảm nhất trong đời tôi.

 

 
   
  © 2013 góc nhỏ