Nhân duyên vào Subud

Muliono Phương Nguyễn Phan Nho
   
Hartford 16.11.2007

 

Hồi đó tôi đang bị bệnh phổi ở Dalat, bác sĩ khuyên nên về Saigon dưỡng bệnh. Một hôm ông già tôi đem về một bài ở báo Ngôn Luận của một ký giả viết về việc ông ta lại thăm Hội. Ông ta nghe thấy những tiếng động trong phòng tập và cả tiếng la hét nữa nhưng không được giải thích tường tận vì các Phụ-Tá bấy giờ cũng hãy còn mới và nói muốn chứng nghiệm thì phải tập Latihan. Thủ tục là phải có hai Hội-viên giới thiệu và đi dự bị trong ba tháng. Sự luyện tập này có ích cho tâm linh và cả vật chất và tinh thần nữa. Do đó ông già tôi nói với tôi là cái này tốt cho con.

Nhờ duyên may được ông Hoàng Đình Trực là Tổng Thư ký hồi bấy giờ giới thiệu cho vào Hội và ghi thêm tên ông Giác-Nguyên nữa. Sau này ông Giác-Nguyên là Phụ-Tá khai-mở cho tôi. Mới đầu tôi không có quan niệm gì về tu cả, còn trẻ đang ham chơi vả lại bị bệnh nên vào hội chỉ vì muốn được khỏi bệnh, đồng thời đang phạm vào một vụ tình cảm bất chánh không biết cách nào gỡ ra nên nghĩ rằng nhờ Subud sẽ được giải cứu. Và trong sách có nói rằng tập 6 tháng sẽ có hiệu quả, nên tự hứa là sẽ tập đều 6 tháng nếu không có kết quả thì sẽ nghỉ.

Nhưng thực sự có sự sắp xếp của Thiêng-Liêng. Khi còn đang đi dự bị thì cô Thư ký Văn phòng xin nghỉ việc. Ông Giác-Nguyên nói, cậu có muốn thay thế không. Thế là mỗi tuần cứ tập đều đều. Ngay cả khi được khai mở cũng hé mắt nhìn xem ông Phụ-tá làm gì, thì thấy ông cứ lắc lư hoài còn mình thì đứng yên hoài cũng kỳ, không thấy gì cả tuy thấy trong người hơi nóng hơn bình thường cho tới hết buổi khai mở. Nhưng sau này thì khác nhiều, sự tiếp nhận thật kỳ lạ, khi thì thấy luồng điện luân chuyển trong châu thân, khi thì thấy ánh sáng.

Nhờ sự làm việc cho Subud mà tới tháng thứ ba thì một phép lạ xẩy tới (chuyện riêng cá nhân) mà không cầu mong gì cả, nên tiếp tục ở lại Subud hoài.

Kinh nghiệm Subud của tôi là những ngày kỳ diệu được ở trong Hội. Tôi coi đây là Thiên Đàng hạ giới. Nó đã thay đổi tôi từ một con người tuyệt vọng trở nên một người có đức tin, một bước ngoặt trong đời sống. Các bạn xấu tự động rời xa, thay vào đó là những bạn Subud, những người có lý tưởng, sống một cuộc sống đạo đức. Thật là không huyền diệu nào bằng. Tôi nhớ lại những buổi Prihatin và những đêm Ramadhan ở Hội với những bạn trẻ, gọi nhau dậy ăn sáng và tập Latihan thật là vui và thanh thoát.

 
Gương (†, 11.2007), Liêm Khiết (†), Mawardi  

Tiện đây tôi nhớ lại một kỷ niệm với Gương khi hai người còn độc thân. Hồi đó hai người thường đem xe gắn máy đến sửa ở một tiệm gần Hội. Bà chủ có một cô con gái xinh đẹp thấy Gương hiền lành và giỏi giang, muốn Gương làm con rể. Nhưng hồi đó tiêu chuẩn của tụi tôi phải là người Subud. Thật may mắn Gương đã gặp được một nửa linh hồn của mình, Linh Đài rất vui vẻ và tốt bụng, cả gia đình đều ở trong Subud. Còn tôi thì do tâm trí, đã cãi lời Bapak, không lấy người đã trắc nghiệm là trái tim của mình mà lấy người là cái đầu của mình. Bây giờ tuy Sudjatmi đã là ni cô, sự tiếp nhận có khác nhưng luôn luôn vẫn là hai người bạn tốt, huớng dẫn nhau trên đường Đạo.

 

   
   
  © 2010 góc nhỏ